Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1651: Bạch Hổ Thiên Táo Ma Chủ (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngưu thành chủ bay nhanh đi mấy ngàn dặm, khoảng cách đến Tiên Thụ ngày càng gần.
Nhưng cảm xúc trong lòng hắn không ngừng trùng xuống, giơ tay lên che miệng, trong mắt hiện lên một nỗi bi thương và nước mắt trào ra.
Vốn là hắn không nghĩ rằng thực lực của Phong Quan Trường lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
Quan trọng là hắn và Lục Trảm Đội không nghĩ đến… Phong Quan Trường lại dám ngang ngược ra tay ở Tiên Thụ.
Mà lại là đối chọi với hai vị thành chủ của Tiên Trù Giới!
Phong Quan Trường súc sinh này! Thật sự là giết thành chủ đến muốn nghiện rồi sao?
Tiết thành chủ là bị Phong Quan Trường giết, bây giờ còn muốn ra tay với cả hắn và Lục Trảm Đội luôn! Loại súc sinh này, chết không được yên!
Bất kể là trong lòng có tức giận mắng chửi Phong Quan Trường đến như thế nào.
Ngưu thành chủ đều hiểu rõ, e rằng Lục Trảm Đội có thể là lành ít dữ nhiều.
Thiêu đốt Nguyên Hồn, chẳng khác nào thiêu đốt Linh Hồn. Tuy rằng trong thời gian ngắn ngủi đó có thể hấp thu được lực lượng mạnh mẽ, nhưng… một khi lực lượng biến mất, đồng nghĩa với việc cách cái chết không xa.
Sau khi Phong Quan Trường biến thân giống như một Thượng Cổ Mãnh Thú, cái loại lực lượng kia, trước đây Ngưu thành chủ chưa từng gặp bao giờ.
Cho nên, hi vọng sống sót của Lục Trảm Đội thật sự quá mong manh.
Càng đến gần nơi này, Ngưu thành chủ lại càng cảm thấy đau lòng, đau lòng đến mức khó mà thở nổi.
Bây giờ hắn chỉ muốn bay thật nhanh đến Tiên Thụ, sau đó báo lại thông tin về Phong Quan Trường cho Giới Chủ Đại Nhân biết, để ngài nghiêm trị tên súc sinh này!
Khoảng cách đến Tiên Thụ mỗi lúc một gần hơn.
Ý nghĩ thay trời hành đạo vô cùng rõ ràng không ngừng tuôn trào mãnh liệt trong cơ thể hắn, khiến cho nỗi niềm bi thương trên mặt được vơi đi phần nào.
Vết thương trên người cũng ổn hơn một chút.
Có điều, còn không đợi hắn kịp thả lỏng.
Ngưu thành chủ đã cảm thấy thân thể cứng đờ.
Đó là một loại khí tức lạnh lẽo bao phủ lấy khiến cho toàn thân cứng ngắc.
Hắn không thể tin quay đầu nhìn lại.
Ở nơi đó, Phong Quan Trường đã khôi phục lại hình dáng con người, đạp trên không trung mà đến.
Theo bước chân Phong Quan Trường ở trên không trung, mây đen cuồn cuộn bao trùm ở phía sau.
Mây đen như muốn chèn ép tường thành.
Theo đám mây đen kéo tới là áp lực khủng khiếp cũng ập đến.
Giống như một toà thành to lớn đột nhiên bị đổ sập xuống, làm cho tim người ta như muốn ngừng đập.
Ngưu thành chủ nhìn thấy khung cảnh đó, cảm nhận được luồng áp lực vô hình, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
Phong Quan Trường đã đuổi theo nhanh như vậy rồi.
Điều này nghĩa là gì?
Nghĩa là, Lục Trảm Đội đã chết!
- Họ Lục… Cứ như vậy mà chết sao?
Trong ánh mắt Ngưu thành chủ tràn ngập nỗi niềm đau thương, nhìn Phong Quan Trường đang đạp không mà đến, áp lực vô hình dường như cũng biến mất, cả người giống như đang chìm vào trong cõi u mê.
Ở phía xa.
Phong Quan Trường chắp hai tay, áo choàng trên người dưới uy lực mạnh mẽ không gió mà bay.
Mắt ông ta sáng quắc, vượt qua khoảng cách ngàn dặm nhìn thẳng vào Ngưu thành chủ đang ngẩn người.
- Lại là một tấm lòng Lân Trù.
Phong Quan Trường lè lưỡi, liếm bờ môi, trong đôi mắt dần toát ra vẻ hưng phấn.
Cái mũi hơi ngửi, giống như con mèo ngửi được mùi tanh của cá, con ngươi hơi co lại.
Một bước đạp xuống.
Súc Địa Thành Thốn, lao nhanh đến.
Giọng nói của Phong Quan Trường vang vọng trên vòm trời:
- Ngưu Kiệt Luân, từ bỏ đi… Đừng có trốn nữa, ngươi trốn cũng không thoát.
Ngưu thành chủ đang chìm trong cảm giác đau thương bớt chợt cảm thấy vui mừng.
Khó mà kiềm chế được cảm xúc đau thương trong đôi mắt.
Tay Ngưu thành chủ cầm Lan Hoa, chỉ thẳng vào Phong Quan Trường đang đứng trong không trung:
- Ngươi, tên súc sinh này! Ngươi chắc chắn sẽ chết không được tử tế!
Phong Quan Trường cười ha hả:
- Ta là chết không được tử tế, còn ngươi lập tức phải chết, ngay bây giờ!
Sau một thoáng, lao nhanh về phía Ngưu thành chủ giống như một quả pháo ầm vang.
Ngưu thành chủ không chút do dự.
Quay người lao nhanh về phía Tiên Thụ ở bên này.
Một người chạy trốn, một người truy đuổi.
Mây đen kéo đến cuồn cuộn không ngừng, hoá thành một cái miệng khổng lồ dữ tợn nuốt chửng lấy Ngưu thành chủ đang chạy như bay phía trước.
Khung cảnh này…
Làm chấn động lòng người một cách dữ dội.
Ba người Tiết Dao đang ngồi xếp bằng không xa bên ngoài Tiên Thụ lập tức bị động tĩnh này làm cho bừng tỉnh.
Đột nhiên mở mắt ra.
Nhìn thấy khung cảnh đáng sợ trên bầu trời, trong lòng đều run rẩy.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiết Dao phát hiện âm thanh của bản thân có hơi run rẩy, lo lắng nói ra.
Ánh mắt Phong Tân co lại, nhìn chằm chằm lên bầu trời, thấy một bóng hình phía trước đám mây đen uy áp chấn động kia.
Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kích động.
- Là… là… Phong thành chủ! Là Thủ Hộ Thần Phong gia ta!
Khiến cho Tiết Dao và Mạnh Khôn đều được một phen sững sờ.
- Tại sao Phong thành chủ lại xuất hiện ở chỗ này chứ?
- Thành chủ ở tầng thứ năm à?
Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau và đều thấy được sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Có điều bọn họ cũng không muốn quan tâm.
Cường giả cấp bậc thành chủ xuất hiện ở nơi này, ngược lại khiến tinh thần bọn họ được thả lỏng.
Dù sao thì cường giả cấp bậc thành chủ tồn tại cũng là vì bảo vệ cho không gian của Tiên Thụ được an toàn.
Cho nên, sau khi nhóm người Mạnh Khôn ổn định lại tinh thần thì bắt đầu ngồi xếp bằng một lần nữa, tập trung đột phá cảnh giới nhị phẩm Tiên Trù.
Tâm trạng của nhóm người trở nên ổn định, bọn họ cảm thấy rất có khả năng có thể đột phá được cảnh giới nhị phẩm Tiên Trù.
Nhưng vào lúc bọn họ đang chuẩn bị điều động thiên địa linh khí để bắt đầu quá trình đột phá cảnh giới nhị phẩm Tiên Trù.
Một tiếng cười lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Sau đó…
Tiết Dao hoảng sợ mở to mắt.
Trong đôi mắt là sự sợ hãi đang trào dâng.
Ở phía xa.
Một bóng người áo đen đang chắp tay, không nhanh không chậm xuất hiện.
Một ánh nhìn châm biếm từ người áo đen này bắn về phía ba người bọn họ.
Người áo đen khẽ cười nói:
- Đã chuẩn bị kỹ càng để trù đấu với ta chưa?
Phong Tân mở mắt ra, trong ánh mắt loé lên tia sáng, quát to:
- Ngươi… Có thành chủ đại nhân… Tại sao ngươi còn dám láo toét!
Có lão tổ Phong gia hắn ta ở đây, hắn ta có chỗ dựa rất mạnh đấy.
Người áo đen cười nhẹ:
- Ồ? Khí thế mạnh nhỉ?
Sau đó, từ từ ngẩng đầu, nhìn lên trời cao.
Người áo đen bình thản nói:
- Các ngươi đang nói đến tên gia hoả trên kia hả? Ngại quá… Hắn là người của ta.
Trong lời nói của người áo đen lộ ra vẻ châm biếm và trào phúng, khiến cho bọn Tiết Dao phải sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận