Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1727: Lời thỉnh cầu của Địch Thái Giới Chủ (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Địch Thái Giới Chủ ngồi phịch trên ghế, thở ra một hơi thật dài.
Tinh thần vô cùng mỏi mệt.
Hắn đã phải dùng hết tất cả các biện pháp để làm cho hạt giống Tiên Thụ sống lại, Tinh Thần Lực gần như sắp cạn kiệt.
Thế nhưng, hắn vẫn không thể tìm ra biện pháp.
Khi ở trong quán ăn Tiên Trù, thể xác và tinh thần Địch Thái Giới Chủ không khỏi được thả lỏng, vì vậy, mới ngồi phịch trên ghế.
Nhà hàng của Bộ Phương luôn có một ma lực làm cho tâm thần của người ta không còn căng thẳng, có thể cảm thấy thư thái và thoải mái hơn.
Bộ Phương không nói gì.
Hắn đi vào trong phòng bếp.
Một lúc lâu sau, hắn mới bước ra ngoài, lấy một chiếc cốc sứ đặt trước mặt Địch Thái Giới Chủ, sau đó, cũng đặt trước mặt mình một chiếc cốc.
Hắn lấy Hoàng Tuyền Nại Hà Tửu ra.
Rầm rầm...
Rượu trong veo phản chiếu ra từng đốm hào quang rực rỡ dưới ánh đèn.
Ngay lập tức, mùi rượu thơm nồng nàn bay ra từ bên trong, kích thích vị giác của mọi người.
Địch Thái Giới Chủ mở to mắt ra nhìn bình rượu kia, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn.
- Rượu ngon!
Địch Thái Giới Chủ thốt lên từ tận đáy lòng.
Bộ Phương chỉ giật giật khóe miệng mà không nói gì thêm, Hoàng Tuyền Nại Hà Tửu có thể coi là loại rượu ngon nhất mà Bộ Phương có thể làm ra cho đến nay.
Chẳng qua, nếu như không phải thấy bộ dạng mệt mỏi của Địch Thái Giới Chủ, thì Bộ Phương cũng không chắc sẽ lấy ra đâu.
Dù sao, Bộ Phương cũng không thừa nhiều rượu này, mà mỗi lần bào chế cũng có hơi phiền toái.
Bộ Phương cũng rót cho mình một chén, rồi đặt bình rượu xuống.
Bên kia, Tiểu U cũng kéo ghế ra ngồi xuống, cứ lặng lẽ nhìn Bộ Phương như vậy.
Bộ Phương nghĩ một lát, rồi đưa chén rượu này của mình cho Tiểu U, sau đó lại rót một chén rượu khác cho mình.
Mùi thơm của rượu lan tỏa, tràn ngập khắp bên trong nhà hàng...
Hít sâu một hơi.
Địch Thái Giới Chủ cảm thấy tinh thần bất giá sảng khoái hơn rất nhiều.
Hắn cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rượu chảy thẳng vào dạ dày dọc theo cổ họng, hương thơm đậm đà vẫn còn quanh quẩn bên trong khoang miệng, khiến cho Địch Thái Giới Chủ không khỏi đắm chìm vào trong đó.
Lâu lắm rồi mới được uống một loại rượu ngon như vậy.
Bộ Phương cũng nheo mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên nhấp một ngụm.
Đôi khi, thưởng thức rượu ngon một cách lặng lẽ cũng là một sự thoải mái và nhàn hạ hiếm có.
Tiểu U cầm ly rượu trong hai tay, cẩn thận nhấp một ngụm, sau đó cặp môi đỏ mọng khẽ mở, thở ra một hơi.
- Có rượu ngon mà sao lại có thể không có đồ nhắm chứ?
Bộ Phương nhíu mày, sau đó lông mày giãn ra, mỉm cười.
Hắn bước vào bên trong nhà hàng.
Chỉ chốc lát sau, tiếng leng keng của chuông gió vang lên.
Bộ Phương cầm một đĩa Kim Chi trong tay rồi đặt trên bàn ăn.
- Nào, nếm thử một chút xem có đủ vị hay không.
Bộ Phương nói.
Địch Thái Giới Chủ lập tức trở nên tò mò, cầm đôi đũa lên, gắp một miếng Kim Chi chua cay nhỏ rồi bỏ vào miệng.
Kim Chi rất giòn, vừa chua vừa cay lại vừa thơm.
Vừa bỏ vào miệng, mỗi lần nhai xuống, nước chua ở trong Kim Chi lập tức bị hàm răng cắn vào và ép ra nước, miếng Kim Chi bao trùm cả đầu lưỡi, lấp đầy vị giác.
Rộp rộp rộp.
Vừa nhai nuốt vừa tận hưởng mùi vị chua cay khiến cho toàn thân đều bị chua tới mức sảng khoái đó.
Địch Thái Giới Chủ nheo lại mắt.
Cắn một miếng Kim Chi, nhấp một ngụm rượu ngon, cảm giác này tuyệt vời đến nỗi không thể tả nổi.
Ba người đều không nói chuyện.
Ăn Kim Chi, thưởng thức rượu ngon, bầu không khí yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy có chút nhàn nhã.
Hi Hi kéo ghế ra ngồi một bên nhìn ba người họ.
Sự tò mò hiện lên trong đôi mắt hắn.
Một lúc lâu sau.
Rượu đã uống hết, mà Kim Chi cũng đã ăn xong.
Bộ Phương đặt ly rượu xuống, thở ra một hơi.
Chiếc mũi của Tiểu U hơi có chút đỏ ửng, đó là bị vị cay của Kim Chi làm cho cay bừng lên, tuy nhiên, khuôn mặt vốn dĩ không có chút huyết sắc nào, lúc này là lại đỏ bừng lên, trông có vẻ khá dễ thương.
- Được rồi, ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi... tiếp sau đây, hãy bàn bạc về chuyện chính sự một chút đi.
Bộ Phương nhìn Địch Thái Giới Chủ với ánh mắt bình tĩnh mà nói.
Hắn biết, lúc này Địch Thái Giới Chủ đến tìm hắn, chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.
Nếu không sẽ không đến đây tìm hắn vào lúc Tiên Trù Giới đang trong giai đoạn nhạy cảm như vậy.
Sau khi uống rượu, ăn đồ ăn, Địch Thái Giới Chủ dường như cảm thấy cả người mình thoải mái hơn rất nhiều.
Cả người cũng lấy lại được một chút sức sống.
Hắn nhìn lấy Bộ Phương, nở nụ cười.
- Vẫn là tiểu Bộ Bộ hiểu ta, sau khi uống loại rượu này của ngươi, đã làm cho ta hiểu ra được không ít chuyện...
Địch Thái Giới Chủ sờ cằm, sau đó, bàn tay khẽ di chuyển.
Ánh sáng màu vàng rực rỡ nổi lên trong lòng bàn tay.
Đây là hai viên hạt giống màu vàng.
Tiên khí dồi dào quanh quẩn bên trên những hạt giống đó.
Tiên khí mờ ảo, lượn lờ bay lên.
- Hạt giống Tiên Thụ?
Bộ Phương hơi trầm ngâm, nhìn Địch Thái Giới Chủ một cách thắc mắc.
- Thứ đồ chơi này... không thể sống được.
Địch Thái Giới Chủ nhìn Bộ Phương một cái, lập tức trên mặt lộ ra một vẻ cười khổ.
- Không phải ngươi đã nói hai hạt này là hai hạt còn sống sao?
Bộ Phương nhíu mày.
- Vẫn sống... nhưng mà nhất quyết không chịu nảy mầm.
Địch Thái Giới Chủ vuốt sợi tóc màu vàng óng của mình, có chút nhức đầu nói.
- Ta vẫn luôn có cảm giác hai hạt này đã bị Thịt Bò Viên Bạo Liệt kia của ngươi nổ cho hỏng hết rồi...
- Đừng mà... Người một nhà cả, đừng chụp tội lên đầu ta như vậy.
Bộ Phương liếc hắn một cái.
Hắn sẽ không thừa nhận hạt giống Tiên Thụ này đã bị Ngưu Hoàn Bạo Liệt của hắn nổ cho hỏng hết đâu.
Hơn nữa, lúc trước hắn cũng từng hỏi Địch Thái Giới Chủ rồi.
Tên hàng này còn vỗ ngực cam đoan rằng hạt giống sẽ không hư.
- Được rồi... nếu đã như vậy, thì miễn cưỡng chấp nhận không liên quan tới ngươi vậy, tiểu Bộ Bộ này... khi nào thì ngươi mới làm cho bản giới chủ mấy trăm miếng Thịt Bò Viên Bạo Liệt vậy... Bản giới chủ thật sự rất muốn đi chinh phục các hành tinh khác.
Địch Thái Giới Chủ nói.
- Được thôi, ngươi dùng mười viên hạt giống Tiên Thụ để đổi...
Bộ Phương nói bằng vẻ mặt không chút cảm xúc.
Địch Thái Giới Chủ như muốn phun ra máu, mười viên hạt giống Tiên Thụ... tại sao ngươi không lên trời luôn đi hả?
- Không có thì đừng **.
Bộ Phương nhìn Địch Thái Giới Chủ một cái với vẻ khinh bỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận