Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2007: Ở đây… đều là rác rưởi! (1)

Toái Không Pháo là thủ đoạn công kích mà cường giả Kim Cương Giới đã sáng tạo ra, dùng thân thể để áp chế không khí đến mức tối đa, ẩn chứa cao áp có tính hủy diệt, sau đó phóng ra để phá hủy mọi thứ.
Cơ thể Tiểu Thánh thông thường hoàn toàn không thể làm được điều này và cũng chỉ có những cường giả Kim Cương Giới mới có thể làm được.
Hơi nén của bọn họ không chỉ đơn giản là áp súc.
Thay vào đó, nó ngưng tụ vô số năng lượng trong không khí lại với nhau, mà áp súc lại cực kỳ nhỏ, gần như biến thành một điểm năng lượng bùng nổ.
Trong nháy mắt đã nổ tung, nó có thể hủy thiên diệt địa và phá hủy hết tất cả mọi thứ!
Ầm ầm...
Tất cả mọi người đều sững sờ một lúc, ánh mắt hướng tới, chỉ có một mảnh năng lượng cuồng bạo tràn ra đang tàn phá bừa bãi.
Ma Viên thống lĩnh có hơi căng thẳng đứng lên, há hốc mồm miệng, chính là không biết nên làm cái gì.
Hắn ta đã hứa với U Cơ Ngục Chủ sẽ chiếu cố tên tiểu đầu bếp này, nhưng mà... Một chiêu này, hắn ta muốn xuất thủ cũng không được mà không xuất thủ cũng không xong...
Cho nên, hắn ta chỉ có thể nhìn Bộ Phương bị Toái Không Pháo nuốt chửng.
- Thôi... Quên đi, tên tiểu tử này đã được định sẵn phải chết ở chỗ này, cũng đáng đời, ai bảo dám chọc giận Kim Cương Nhất Trụ đến mức hắn đạt tới trạng thái cuồng bạo nhất.
Ma Viên thống lĩnh thở dài một hơi, hắn ta cũng cảm thấy có chút bất lực.
Thái độ của tên tiểu tử đó trước đây... Thật sự cũng hơi thiếu đòn nhỉ.
Không có thực lực tương đương, nhưng lại càn rỡ như vậy... Khiến trong lòng hắn ta cũng cảm thấy có hơi khó chịu.
Cường giả có niềm tự hào thuộc về cường giả.
Kẻ yếu phải tự biết thân biết phận.
Chỉ là một Bán Thánh, thế mà dám cao ngạo khiêu khích một Tiểu Thánh, từ đầu đến cuối lúc nào cũng kiêu ngạo xem người khác là kẻ yếu, đối mặt với sức mạnh không thể chống cự được, để xem ngươi còn dám kiêu ngạo không!
Bị nổ chết cũng là đáng đời.
Trên khán đài yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng nhìn lôi đài được bao phủ bằng năng lượng.
Đột nhiên.
Có tiếng hò reo trong trận doanh của Kim Cương Giới, bọn họ đang vô cùng phấn khích.
- Chết rồi! Tên tiểu tử đó cuối cùng cũng chết rồi!
- Dám khiêu khích Nhất Trụ ca, hắn ta đáng bị Toái Không Pháo nổ chết!
- Kim Cương bạo thể, đây chính là sở hữu được sức mạnh tối cao, nó gần như bất khả chiến bại trong số Nhất Chuyển Tiểu Thánh!
...
Tiếng hò reo phấn khích văng vẳng bên tai.
Được sự cổ vũ của những người trong Kim Cương Giới, những người khác cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Tất cả mọi người thở ra một hơi thật dài, trong lòng có chút phức tạp.
Tên tiểu tử thèm ăn đòn này... Cuối cùng cũng bị đánh chết.
Cái kiểu kiêu ngạo trên lôi đài kia với kiểu cao lãnh của lúc trước giống như hai người khác nhau vậy.
Tên nhóc này bị bệnh à?
Tiếng thở dốc nặng nề vang vọng trên lôi đài, năng lượng từ từ tiêu tán.
Trên lôi đài chỉ có một thân ảnh cuồng bá đang đứng lặng, toàn thân hiện ra một màu đỏ thẫm, từ bên ngoài thân thể dường như có thể nhìn thấy huyết dịch đang sôi trào trong cơ thể hắn ta, khí huyết bay vút tận trời.
Giống như Ma Thần.
- Chết đi! Dám chọc giận Kim Cương Nhất Trụ... Đây chính là kết thúc của ngươi.
Bộ dạng Kim Cương Nhất Trụ vô cùng dữ tợn, hắn ta nhếch mép cười một tiếng.
Cơ thể lên xuống chập trùng bất định, trạng thái bùng nổ nên tiêu hao thể chất rất lớn.
Ngay cả hắn ta cũng không thể chống đỡ được lâu hơn nữa.
Nhưng, hiếm khi... hắn ta lại có thể xuất hiện hình dạng bạo thể.
Điều này thật không dễ dàng gì.
- Đám bò sát nhỏ bé của Tiên Trù Giới! Hiện tại người các ngươi dựa vào đã bị lão tử giết chết! Tiếp theo, chính là loài bò sát các ngươi!
Kim Cương Nhất Trụ cười lạnh.
Rồi hắn ta xoay người lại, ánh mắt khóa chặt bên dưới lôi đài.
Đó là vị trí mà Tiểu U và những người khác đang đứng.
Sắc mặt của Mặc Yên, Chu Ngạn và những người khác đã không còn chút huyết sắc nào, trắng bệch như tờ giấy.
Đại Ma Vương... cứ như vậy bị nổ chết sao?
Nhưng mà Kim Cương Nhất Trụ quá mạnh, uy lực đến mức khiến người ta không thể nghĩ đến việc chống lại.
Một quyền đó dường như hủy diệt cả thế giới.
Đặc biệt là chiêu Toái Không Pháo cuối cùng, hư không bị nghiền ép đến mức muốn nổ tung khiến vô số cường giả Nhất Lưu Tiểu Thế Giới đều vô cùng kiêng nể.
Sau khi tiếp nhận đợt công kích đó, Đại Ma Vương làm sao có thể sống được chứ?
Không thể sống được nữa...
Đại Ma Vương đã bị đánh bại.
Kỳ tích của Tiên Trù Giới... đã bị đánh bại.
Tiểu U ôm Tiểu Hồ, sắc mặt có chút kỳ quái nhìn lên Kim Cương Nhất Trụ đang đứng trên lôi đài.
Tiểu Hồ thè lưỡi ra, liếm láp móng vuốt nhỏ của chính nó, hai cái đuôi hồ ly phía sau không ngừng đong đưa.
Tiên Trù Giới.
Trong quảng trường của Tiên Trù Các.
Yên lặng như tờ, vô cùng yên tĩnh, tâm trí của tất cả mọi người đều thít chặt lại.
Bên trong toàn bộ quảng trường dường như hoàn toàn chìm trong im lặng.
Mộng Kỳ thành chủ và những người khác không thể tin được đã đồng loạt đứng lên.
Mắt bọn họ mở lớn như muốn rách ra, bọn họ vô cùng hoảng sợ.
Đại Ma Vương... thua sao?
Bị đợt công kích như thế kia nổ trúng làm sao có thể sống được?
Kết thúc rồi sao?
Hành trình của Minh Khư Thiên Đạo Chiến thi đấu của Tiên Trù Giới đã hoàn toàn kết thúc rồi sao?
...
Cấm Hồn Thành.
Trong sân rộng, lôi đài số một.
Lúc này, toàn bộ lôi đài số một đã biến thành phế tích, đá vụn rơi xuống.
Ma Viên thống lĩnh đứng trong một góc còn nguyên vẹn của lôi đài, không khỏi thở dài.
Một kẻ kiêu ngạo cuối cùng đã phải trả giá đắt cho sự kiêu ngạo của hắn...
Kim Cương Nhất Trụ liên tục cười điên cuồng, đưa tay ra chỉ vào Chu Ngạn và những người khác ở phía xa...
Hắn ta nhếch mép nhe răng cười, nói:
- Đừng lo lắng, rất nhanh thôi các ngươi cũng sẽ được đi cùng hắn, một đám bò sát!
Sau khi đánh chết tên đầu bếp đáng ghét kia, Kim Cương Nhất Trụ cảm thấy khí huyết trong toàn bộ cơ thể hắn ta được lưu thông hơn rất nhiều.
- Ngươi muốn đi cùng ai đây? Kẻ yếu...
Đột nhiên.
Một giọng nói nhàn nhạt vang vọng lên.
Những lời này khiến một nhóm người đều ngơ ngác.
Giọng nói bình thản này, không thể che giấu được sự kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo đó... Làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi.
Ngữ khí quen thuộc này, giọng điệu quen thuộc này...
Mẹ kiếp cái gì đây...
Tên tiểu đầu bếp này vẫn chưa chết?
Tất cả mọi người đều ngẩn người một hồi, sau đó mới lấy lại tinh thần rồi trợn mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía lôi đài.
Gió thổi lướt nhẹ qua.
Năng lượng oanh kích trên lôi đài bị thổi tan, để lộ ra những đống đổ nát trên sàn đấu.
Trong đống đổ nát đó, đá vụn bay cuồn cuộn nhưng lại không có bất kì một bóng người nào.
Hả?
Tất cả mọi người đều sững sờ...
Không có ai?
Chẳng lẽ nghe nhầm sao?
Phải chăng lời nói kiêu ngạo lúc nãy đã chi phối thính giác của họ, khiến họ bị ảo giác nên nghe nhầm?
- Ở trên trời!
Bỗng nhiên.
Không biết người nào đã khàn giọng hô lên một câu.
Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi, đều ngẩng đầu nhìn lên Thiên Khung Chi Thượng.
Ở đó, một bóng người đang lơ lửng trên hư không.
Tóc trắng bồng bềnh, tước vũ bào bay phấp phới.
Hai tay ôm ngực, vẫn ngạo nghễ như cũ bay lên không trung.
Hắn hất cằm lên, đôi mắt liếc xuống phía dưới, trong mắt tràn đầy sự kiêu ngạo và khinh thường...
- Đúng là tiểu đầu bếp của Tiên Trù Giới!
- Chúa ơi! Thế mà vẫn không chết sao?
- Lông tóc đều còn nguyên vẹn? Hắn làm sao tránh được thế? Tại sao lúc hắn chạy lên trời mà chúng ta đều không có cảm giác gì?
...
Cả khán đài đều đang sôi sục.
Tư thế quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, sự kiêu ngạo quen thuộc...
Tiểu đầu bếp của Tiên Trù Giới đã thực sự tránh được cú nhất kích kinh hoàng của Kim Cương Nhất Trụ!
Không thể tin được!
Kỳ tích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận