Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1201: Các ngươi nhìn ta ăn trước (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Thật ngại quá... ta sẽ ăn món này một mình.
Giọng nói yếu ớt của Bộ Phương vang lên.
Lúc hắn nói ra câu nói này, mặt không đỏ tim cũng không đập nhanh, không hề có chút khẩn trương nào, lưu lượng máu cũng không tăng nhanh hơn.
Vốn dĩ mọi người đang vô cùng phấn khích, trong nháy mắt bị một câu nói kia của hắn làm cho khiếp sợ!
Đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy?
Hắn nói cái gì?
- Người thanh niên Bộ Phương... Bộ dạng này của ngươi là không đúng rồi, đồ ăn ngon tất nhiên cần phải cùng nhau chia sẻ cho mọi người chứ!
- Bộ Phương tiểu tử, Linh Lung Cẩu Trảo của Cẩu gia đã đói tới mức không thể nhịn nổi từ lâu rồi!
- Bộ Phương, ta đói rồi, ta muốn ăn.
Hú hú!
...
Ngay lập tức, đám người Minh Vương Nhĩ Cáp nổi trận lôi đình, trừng mắt quát lên với Bộ Phương.
Kim sắc quang mang lần lượt tan biến, dần dần lộ ra vẻ ngoài của món ăn đó.
Xùy xùy xùy!
Từng làn hơi nóng hổi bay lên, dầu trên đó vẫn còn bắn tung tóe, sườn rồng đỏ thẫm mang theo một mùi thơm của thịt rất đặc biệt, kích thích vị giác của tất cả mọi người, khiến cho mọi người không khỏi nuốt nước bọt.
Chỉ nhìn thôi đã thấy thèm ăn rồi.
Bộ Phương nghiêng đầu một chút, không hề quan tâm một chút nào đến những kẻ đang đói khát này.
Không cho bọn họ ăn... Bọn họ còn có thể lật tung trời đất hay sao?
Rốt cuộc mình là đầu bếp hay đám bọn họ là đầu bếp vậy chứ?
Lẽ nào bọn họ còn dám uy hiếp sao?
Bộ Phương rất bình tĩnh, ung dung ngồi vào vị trí của mình.
Hắn lấy khăn vải trắng trải trên bàn, thản nhiên nhìn món Bít Tết Rồng Hầm Du Hoàng kia.
Nước thịt trong miếng bít tết rồng nấu chín bảy phần dường như còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hắn cầm ly rượu tinh xảo kia lên, ly rượu hiện ra trong suốt, Băng Hỏa Ngộ Đạo Nhưỡng màu xanh phản chiếu ánh sáng lên ly rượu.
Mùi rượu xông vào mũi, hòa quyện với mùi thịt thơm nồng, quả thực khiến người ta hoàn toàn mê đắm không thể dứt ra được.
Minh Vương Nhĩ Cáp thật sự không thể chịu đựng được nữa...
Tuy rằng hương vị vẫn kém hơn que cay một chút, nhưng độ ngon lại hơn hẳn, làm sao hắn có thể chịu được chứ!
- Bộ Phương! Để bản vương nếm thử trước một miếng đi!
Hai mắt của Minh Vương Nhĩ Cáp sáng lên, vươn tay về phía đĩa Bít Tết Rồng kia.
Tuy nhiên, khi bàn tay đó chưa kịp động vào đĩa Bít Tết Rồng, đã bị Bộ Phương đánh một cái rồi hất tay ra.
- Đừng lộn xộn... Ăn Bít Tết Rồng không chỉ chú trọng tới hương vị, mà còn phải chú ý tới hoàn cảnh và khí chất, kiểu người ăn tươi nuốt giống như ngươi thì chỉ làm lãng phí món Bít Tết Rồng Barbie chín bảy phần này thôi.
Bộ Phương nói với vẻ thản nhiên
- Các ngươi nhìn ta ăn trước đi...
Nhìn ngươi ăn...
Sao ngươi không lên trời luôn đi?
Tất cả mọi người đều không nói nên lời, Minh Vương Nhĩ Cáp cảm thấy bản thân đã rất không biết xấu hổ rồi, nhưng so với Bộ Phương, hắn chợt nhận ra mình còn có thể càng mặt dày hơn.
Mũi chó cẩu Cẩu gia khẽ khịt một cái.
Tiểu U vươn chiếc lưỡi xinh xắn ra liếm đôi môi đỏ mọng, hai mắt sáng rực lên.
Hả?
Bộ Phương nhìn đĩa Bít Tết Rồng ở trước mặt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó...
Bộ Phương nhìn đĩa Bít Tết Rồng nóng hổi rồi sờ sờ cằm, hắn đứng lên, quét mắt nhìn mọi người một cái.
- Món ăn này còn thiếu một nguyên liệu, ta đi vào đảo một lát rồi sẽ ra ngay, các ngươi không được phép ăn vụng đấy.
Bộ Phương căn dặn.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không hẹn mà gật đầu cùng lúc, ăn vụng cũng không thể nói cho ngươi biết.
Nha đầu Tiểu Hoa kia thậm chí còn gật đầu lia lịa.
Bộ Phương rất hài lòng với thái độ của những người này, vì vậy hắn đứng dậy, không nhanh không chậm đi vào trong phòng bếp.
Hắn phải chuẩn bị một phần nước sốt, mặc dù Bít Tết Rồng sau khi rán cũng đã rất đậm đà rồi, nhưng để đạt được hương vị tuyệt hảo thì tuyệt đối không thể thiếu nước sốt.
Hắn lấy ra một chén nhỏ Băng Hỏa Ngộ Đạo Nhưỡng, đổ vào trong nồi Huyền Vũ, băm nhỏ tất cả nguyên liệu, cho vào nồi Huyền Vũ đun trên lửa lớn, sau một khắc, Bộ Phương lấy Sốt Tương Ớt Thâm Uyên ra, sau đó, múc nửa muôi bỏ vào trong nồi.
Ọt ọt ọt ọt.
Chỉ chốc lát sau, nước sốt đã chín nhừ, Bộ Phương múc một muỗng nước sốt nóng hổi ra.
Trên thực tế, nước sốt cần phải để nguội, thế nhưng nước sốt nóng hổi cũng có hương vị riêng của nước sốt nóng hổi.

Trong nhà hàng.
Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên có chút lúng túng.
Không khí vô cùng yên tĩnh,
Âm thanh duy nhất nghe được là tiếng dầu bắn xì xèo của miếng Bít Tết Rồng trên đĩa sứ kia.
Minh Vương Nhĩ Cáp trừng mắt, liếc nhìn toàn bộ hiện trường, ánh mắt của hắn va chạm với ánh mắt mọi người một hồi, ánh mắt của hắn... giống như đang có tâm sự.
Cẩu gia híp mắt chó lại, vuốt chó vồ lên trên bàn cơm kia, đối mặt với ánh mắt của Minh Vương Nhĩ Cáp.
Giống như là có thể trao đổi qua ánh mắt vậy.
- Chó rụng lông... Có ăn hay không?
- Nếu ngươi dám ăn thì ta cũng dám ăn...
- Ngươi một nửa, bản vương một nửa?
- Câm miệng đi, ngươi ba phần, Cẩu gia bảy phần!
- Con mẹ nó! Tên chó ghẻ nhà ngươi quả nhiên là vô liêm sỉ, bản vương chín phần, ngươi một phần!
- Ngươi muốn đánh nhau với Cẩu gia sao?
- Đừng hở một tí liền đánh nhau như vậy... Chúng ta là những người có thân phận, có thể giải quyết vấn đề một cách văn minh hay không? Bản vương tám phần ngươi hai..
- Thôi quên đi, vẫn là đánh nhau đi!
Ánh mắt của một người và một chó đang không ngừng va chạm vào nhau, trong đó dường như có những đốm lửa đang cháy hừng hực bắn ra xung quanh.
Thiên Cơ Thánh Sư nhìn tới mức cả mặt đều là biểu cảm không nói nên lời.
Tiểu U cũng trợn trắng mắt.
Sau khi đĩa Bít Tết Rồng được đưa ra, ánh mắt của Tiểu Hoa vẫn chưa hề dời đi, nhưng mà Cẩu gia vẫn chưa ăn, vì thế nàng cũng không dám động vào.
- Sao các ngươi lại im lặng như vậy? Muốn ăn thì cứ ăn đi chứ... Các ngươi không động thủ thì để bổn tôn động thủ... "
Sự lúng túng trong bầu không khí khiến cho Thiên Cơ Thánh Sư có chút không quen.
Hắn quét mắt nhìn mọi người một cái, cuối cùng mở miệng nói.
Một khắc sau, hắn đứng lên, cầm đôi đũa qua, đang chuẩn bị đưa về phía đĩa Bít Tết Rồng để gắp.
Càng ngày càng đến gần, càng ngày càng đến gần...
Minh Vương Nhĩ Cáp và Cẩu gia đều trợn trừng mắt lên.
Tiểu U cũng há to cặp môi đỏ mọng của mình, vô cùng mong chờ.
- Ohhhhhh!
Tiểu Hoa không kìm lòng được mà nhỏ giọng hô lên một câu.
- Nếu như ngươi dám động vào đĩa Bít Tết Rồng này, vậy thì ngươi hãy chuẩn bị tinh thần thật tốt để bị lột đồ thêm một lần nữa và cho vào danh sách đen của quán đi.
Ngay khi một chiếc đũa của Mạc Thiên Cơ sắp chạm vào đĩa Bít Tết Rồng, thì một giọng nói nhàn nhạt đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận