Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 342: Hù dọa Đoạn Vân

Hù dọa Đoạn Vân
Bàn chân nhỏ trong suốt như ngọc dẫm lên con đường nhỏ đầy lá rụng, khẽ lún xuống lớp lá, nhưng không khiến bàn chân dính chút bụi bẩn.
Bởi vì lá rụng đen nhánh, bàn chân càng lộ ra vẻ trắng nõn, làm người ta không khỏi miên man bất định.
- Môn chủ, chúng ta trực tiếp tới Hạo Thiên Tháp sao?
Trong rừng rậm u tĩnh, vang lên một giọng nữ mềm mại đáng yêu, quanh quẩn trong rừng rậm.
- Tới Hạo Thiên Tháp làm gì, chúng ta trực tiếp tới vị trí của Vạn Thú Viêm, chờ đợi Vạn Thú Viêm xuất thế, ngọn lửa này dù sao cũng là Thiên Địa Huyền Hỏa, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều người, chúng ta tới đó trước, coi như hấp thụ thêm mấy đạo tinh phách cho Vong Hồn Châu.
Thanh âm của Môn chủ Tu La Môn tương đối khàn khàn, tràn đầy một loại năm tháng tang thương.
Ánh mắt dưới mặt nạ của Đại Tế Ti nhất thời sáng ngời, tràn ngập vẻ hưng phấn.
Sau đó hai người đẩy nhanh tốc độ, mặc dù trong rừng rậm cây cối um tùm, nhưng mỗi bước đạp của bọn họ đều có thể bắn ra một quãng xa, trong rừng rậm lại không hề lạc đường, cảm giác mục tiêu vô cùng rõ ràng.
...
Bên ngoài Thập Vạn Đại Xuyên.
Một đạo thân ảnh già nua cưỡi một con Đại Điểu khô gầy màu trắng, bay lượn đến, áo choàng màu trắng, mái tóc màu trắng, râu mép và lông mày cũng màu trắng, phảng phất toàn thân lão giả này đều là màu trắng, làm cho người ta có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.
Ngồi xếp bằng trên lưng Đại Điểu màu trắng, khi gần tới Thập Vạn Đại Xuyên, lão giả thân nhẹ như yến từ trên lưng Đại Điểu chậm rãi nhẹ nhàng hạ xuống.
Hắn giơ tay lên vỗ vỗ đầu Đại Điểu, Đại Điểu kêu to một tiếng, quanh quẩn trên không trung một vòng, giương cánh mà bay, hướng về phía mặt trời chói chang.
Lão giả áo bào trắng chậm rãi đạp từng bước trong hư không, ở trên bầu trời nhìn sông núi, mênh mông vô bờ, ánh mắt khẽ nheo lại.
- Thập Vạn Đại Xuyên xinh đẹp như vậy, đáng tiếc dưới sự xinh đẹp này cất dấu nguy cơ vô tận.
Lão giả thản nhiên nói, trong đôi mắt của hắn, phảng phất có thể thấy từ Thập Vạn Đại Xuyên xông ra một đạo Long Ảnh hư vô dữ tợn quanh quẩn.
Long Ảnh giãy dụa, gầm thét, ở chỗ thắt lưng, có một đoàn ánh sáng chói mắt chặn đứng thân thể của nó.
Lão giả hít sâu một hơi, Vọng Khí Thuật của Thiên Cơ Tông có thể thấy rõ khí của địa thế sông núi, long khí của Thập Vạn Đại Xuyên mãnh liệt mà mênh mông, nhưng tia sáng chói mắt chỗ thắt lưng, khiến cho khí của long mạch này bị hút vào vị trí kia.
Đây có lẽ là nơi Vạn Thú Viêm ra đời, cướp đoạt khí long mạch của một địa thế sông núi, bá đạo vô cùng, cũng chỉ có loại Thiên Địa Huyền Hỏa này mới có thể làm được.
Dĩ nhiên, khí long mạch bị lược đoạt, dĩ nhiên cũng không thể tạo thành Thiên Địa Huyền Hỏa, mà còn rất nhiều những nhân tố khác bên trong.
Nhưng lão giả không cần biết nhiều như vậy, hắn chỉ cần biết, nơi long mạch bị ngăn cản chính là nơi Thiên Địa Huyền Hỏa ra đời.
Gió thổi vù vù, khiến cho mái tóc trắng của hắn tung bay phấp phới.
Bỗng nhiên, bên ngoài Thập Vạn Đại Xuyên, một đạo kiếm khí bén nhọn xé rách trường không gào thét mà đến.
Lão giả quay đầu mỉm cười nhìn sang. Chỉ thấy một đạo kiếm quang nhanh chóng bay đến,
Đứng trên kiếm quang là một vị nam tử trung niên mặc cẩm bào, mặt mũi uy nghiêm, mày kiếm mắt sáng, khí chất như trường kiếm ra khỏi vỏ, thịnh khí bức người, hắn ngự kiếm mà đi, tốc độ cực nhanh.
Kiếm quang tản đi, tốc độ ngự kiếm từ từ chậm dần, đạo nhân ảnh này rất nhanh xuất hiện bên cạnh lão giả.
- Trang chủ Bạch Vân Sơn Trang Vu Mục, bái kiến Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông.
Nam tử trung niên rất khách khí cung kính thi lễ với lão giả, lão giả mỉm cuời ôn hòa, khoát tay áo.
Trang chủ Bạch Vân Sơn Trang Vu Mục, kiếm khách cửu phẩm Chí Tôn, thanh phi kiếm dưới chân chính là bán thần khí của Bạch Vân Sơn Trang, Vân Khởi Kiếm.
- Kiếm ý của Vu trang chủ ngày càng cường thịnh, xem ra tu vi lại đạt được tiến bộ không ít, thật đáng mừng.
Thái thượng trưởng lão cười nói.
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Vu Mục hiện ra một nụ cười.
Hai người chào hỏi một lát, liền lần lượt mau chóng đuổi về phía sơn mạch kia.
Mục tiêu của bọn họ đều là Vạn Thú Viêm, hoặc là nói ngăn cản Môn chủ Tu La Môn đạt được Vạn Thú Viêm.
Sau khi hai người rời đi, trên vòm trời tiếng nổ vang một lần nữa phát ra.
Sau đó một con cóc một chân khổng lồ, giống như muốn che khuất bầu trời từ nơi xa nhảy đến, mỗi một lần nhảy lên đều khiến cho mặt đất phát ra rung động kịch liệt.
Đây là một Chí Tôn Thú.
Trên đỉnh đầu Chí Tôn Thú này, có mấy đạo thân hình nhỏ bé, nhìn gần, có thể phát hiện khí tức của những thân ảnh này cũng hết sức cường thịnh.
Đặc biệt là người đầu lĩnh, mặc dù thân thể nhỏ bé, nhưng khí tức so sánh, cũng không thua kém con cóc Chí Tôn Thú một chân khổng lồ.
Cường giả Man Thần Điện... rốt cục cũng tới rồi.
...
Bộ Phương lãnh đạm nhìn Đoạn Vân, hắn cũng lười lên tiếng nhắc nhở, chỉ bình tĩnh nhìn.
Giải đất chung quanh cây Tử Vân Quả này rất trống trải, nhưng lại có rất nhiều xương khô, những bộ xương màu trắng chồng chất, phảng phất như biểu thị nơi đây rất nguy hiểm.
Đoạn Vân cũng là người tài cao gan lớn, hắn tới từ bên ngoài vùng đất Nam Cương, đối với vùng đất thí luyện này dĩ nhiên không có nhiều sợ hãi.
Hắn có Đan Hỏa, tu vi không tồi, căn bản không lo lắng nguy hiểm.
Nhưng hắn mới vừa bước vào giải đất trống trải, trong lòng đã sinh ra cảm giác báo động.
Mặt đất dưới chân hắn đột nhiên nứt ra, một cái miệng lớn to như chậu máu xuất hiện trước mặt hắn, khiến cho cả người cũng dựng tóc gáy.
Nơi này có một con súc sinh cấp tám? !
Đan Hỏa bắt đầu khởi động, ầm ầm, thân hình Đoạn Vân chợt bắn ra.
Đây một con Địa Long cấp tám, cả người hiện đầy gai thịt dữ tợn, tròng mắt máu đỏ, trong cái miệng to như chậu máu tràn đầy hàm răng bén nhọn phảng phất như lưỡi đao sắc bén.
Địa Long này phảng phất như một con rắn mối khổng lồ, động tác vô cùng nhanh chóng, ầm ầm ầm, nhanh chóng vọt tới hướng Đoạn Vân.
Cái đuôi như roi thép quét ngang qua, tính toán muốn vỗ gãy lưng Đoạn Vân.
Đoạn Vân nhất thời giận dữ, một con súc sinh cấp tám lại dám động thủ với hắn, có Đan Hỏa nơi tay, Đoạn Vân không sợ hãi.
Thân hình đáp xuống, nhất thời đại chiến một trận với Địa Long cấp tám.
Giải đất trống trải nhất thời phát ra kình phong kịch liệt và sóng lửa mênh mông, xương khô đầy đất cũng bị thổi bay.
Cây Tử Vân Quả vẫn tỏa ra ánh sáng và hương thơm, chập chờn ở đó.
Một con Địa Long cấp tám, Bộ Phương chợt hiểu ra, thì ra súc sinh này dựa vào cây Tử Vân Quả làm bẫy rập, tới bắt con mồi.
Dĩ nhiên, cũng có thể nói Địa Long này là linh thú thủ hộ cây Tử Vân Quả.
Địa Long, dù sao trong cái tên cũng dính chữ Long, có liên quan đến Long, lực chiến đấu cũng có chút cường hãn.
Đoạn Vân và Địa Long này đánh hồi lâu vẫn không phân thắng bại.
Điều này khiến Đoạn Vân không khỏi đổ mồ hôi, hắn càng đánh càng tức giận.
Địa Long này da dày thịt béo, còn có thể phóng hỏa, mặc dù sợ hãi Đan Hỏa của hắn, nhưng kháng tính cũng lớn hơn rất nhiều.
Đoạn Vân hắn dù sao chỉ một Chiến Thần cấp tám, không có Đan Hỏa, dĩ nhiên cũng không phải đối thủ của Địa Long.
Tu vi của Địa Long này rất mạnh, sợ rằng cũng đã bắt đầu chuẩn bị tiến hóa thành Chí Tôn Thú.
Rống!
Cái đuôi quất Đoạn Vân văng vào giải đất trống trải, Địa Long này chợt bò về phía trước, há cái miệng to như cái chậu, gào thét lao về hướng Bộ Phương và Đoạn Vân, mùi tanh hôi đập vào mặt.
Bộ Phương thản nhiên liếc nhìn Địa Long, sau đó chậm rãi bước chân vào trong phạm vi.
Trên cánh tay của hắn khói nhẹ lượn lờ, rất nhanh, một thanh Thái Đao màu đen phong cách cổ xưa xuất hiện trong tay.
Đây là Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao, là khắc chế linh thú loài Long tự nhiên, tu vi của Bộ Phương hiện giờ thúc dục Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao, cho dù là linh thú loài Long cấp bậc Chí Tôn cũng có thể bị áp chế.
Địa Long cũng cảm ứng được một cổ nguy cơ sâu trong huyết mạch, ánh mắt dữ tợn chợt co rụt.
Đoạn Vân đứng phía xa kinh ngạc nhìn Bộ Phương chuẩn bị xuất thủ, Đan Hỏa trong tay hắn cũng tản đi, có chút hăng hái.
Con Địa Long này rất mạnh, hắn cũng muốn xem Bộ Phương sẽ đối phó như thế nào, dùng nồi đập? Địa Long này da dày thịt béo... Ngươi cho hắn là Đoạn Vân?
Nhưng một màn tiếp theo cũng khiến cho con ngươi của hắn thiếu chút nữa nhảy ra.
Bởi vì Địa Long chiến đấu với hắn hồi lâu, Địa Long thiếu chút nữa chặn ngang hắn chống lại Bộ Phương... lại chỉ hai đao liền bị chém.
Quang mang kim sắc rực rỡ hiện lên, tựa hồ chiếu sáng cả khu rừng âm u.
Bộ Phương khiêng một thanh Thái Đao khổng lồ màu vàng, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt.
Ở dưới chân hắn, Địa Long lúc trước hung ác chiến đấu với hắn, giờ phút này... cái đầu và đuôi Địa Long đều bị chém.
Long huyết chảy xuống đất, khiến cho rừng rậm càng tanh hôi.
Đoạn Vân trợn mắt há hốc mồm, cả người ngây dại.
Hắn không giải thích được, hắn nghi ngờ.
Hai đao? Con Địa Long này giả bộ sao?
Bộ Phương chỉ là thất phẩm Chiến Thánh, so với hắn còn yếu hơn một chút, con Địa Long này khi đối mặt với hắn như sinh long hoạt hổ, làm sao đối mặt với Bộ Phương lại như đồ bỏ đi? Hắn quá yếu... Hay Bộ Phương quá mạnh?
Bộ Phương thu hồi Thái Đao màu vàng, liếc nhìn Đoạn Vân, vỗ vỗ thân thể khổng lồ của con Địa Long, thản nhiên nói:
- Ngươi khiêng con Địa Long đi, tối nay ăn thịt rồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận