Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2695: Thanh niên đó thật sự là một đầu bếp sao? (1)

Câu hỏi của Bộ Phương rất sắc bén, trực tiếp hỏi lí do mà linh khí hồi phục lại.
Dư Ca cũng không ngờ Bộ Phương lại đột nhiên hỏi câu này.
Linh khí hồi phục là cái gì?
Linh khí hồi phục là sao chứ? Không phải hồi phục linh khí, thức tỉnh toàn cầu sao?
Dư Ca dựa vào ghế, liếc nhìn Bộ Phương, phát hiện thấy sắc mặt hắn không chút thay đổi, dường như có một luồng sát khí bắt đầu tràn qua khiến nội tâm Dư Ca rùng mình.
Lẽ nào thanh niên kỳ lạ này đã phát hiện ra cái gì rồi?
- Linh khí hồi phục... khụ khụ... thì là linh khí hồi phục thôi, không biết có linh khí từ đâu đến, khiến sinh vật trên trái đất phát sinh biến dị...
Dư Ca cười gượng mà nói.
Kiểu giải thích này không rõ ràng chút nào.
Bộ Phương lạnh nhạt nhìn anh ta, nhìn đến mức khiến da đầu anh ta có hơi run lên.
Mắt kép của Tiểu Bì quay tròn, lớp vỏ trên người như những lưỡi đao sắc nhọn tản ra khiến Dư Ca ớn lạnh đến sởn tóc gáy.
Còn Tiểu Hồ thì nhe răng trợn mắt với Dư Ca, nhưng Cửu Vĩ Hồ vốn dĩ rất đáng yêu, nó nhe răng trợn mắt trông lại càng đáng yêu đến mê người.
- Đừng có lòng vòng nữa... linh khí của trái đất không phải tự dưng sinh ra mà là do con người gây nên... điều này, chỉ cần không bị mù thì đều có thể nhìn ra được, anh cũng không cần giấu diếm làm gì.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Lời của hắn khiến Dư Ca như bị rơi xuống khe nứt trên tảng băng.
Ôi đệt, lợi hại quá nha, vậy mà lại bị nhìn thấu rồi sao?
Sao tên này có thể nhìn ra được chứ?
Linh khí hồi phục lại là chuyện do tiên nhân gây nên, người bình thường vốn dĩ không thể thấy rõ được, sao thanh niên này lại có thể nói ra được bí mật đó chứ.
- Linh khí hồi phục thì linh khí hồi phục, sao cậu phải nghĩ phức tạp như vậy, đây là chuyện vui của mọi người trên toàn cầu mà...
Dư Ca vừa cười vừa nói.
Anh ta muốn tự trấn tĩnh bản thân.
Nhưng...
Bùng!
Đột nhiên.
Ánh mắt Dư Ca co rút lại.
Bởi vì anh ta phát hiện cơ thể của mình bị nhấc bổng lên rồi.
Thanh niên kia vẫn như một lão thần ngồi ở trên ghế, đôi mắt không cảm xúc mà nhìn anh ta.
Mà cổ của anh ta lại bị một vật gì đó có lông xù buộc chặt lấy, chính là đuôi của hồ ly, quấn quanh cổ anh ta... mạnh mẽ nhấc bổng anh ta lên từ chỗ ngồi.
Tiểu Hồ nhoài người ra trên bàn, chín cái đuôi xòe ra, to lên, quấn trọn lấy cổ Dư Ca.
Cửu Vĩ Hồ vốn dĩ vô hại, trong nháy mắt lại biến thành tuyệt thế mãnh thú.
- Nói đi... cho anh ba giây.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Khó khăn lắm mới tìm được một tên Luyện Khí Sĩ, Bộ Phương phải hỏi ra cho bằng được những chuyện có lợi, linh khí trong cơ thể Luyện Khí Sĩ cũng không khác là bao so với linh khí trong Mưa Linh Khí.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người làm cho linh khí hồi phục lại chính là tên Luyện Khí Sĩ này.
Dư Ca vùng vẫy một lúc, vỗ vỗ vào đuôi Tiểu Hồ, lúc sau, đuôi Tiểu Hồ hạ xuống, anh ta bị quẳng lên ghế lên mà thở ra một hơi thật dài.
Nội tâm anh ta không khỏi cảm thấy bi ai.
Anh ta nghĩ đến việc bản thân đường đường là Luyện Khí Sĩ thiên tài của Bồng Lai Tiên Đảo, vậy mà lại bị thanh niên ở trần gian hành hạ như vậy.
Bi ai, thực sự là quá bi ai.
- Để tôi nói... theo lý thuyết, với thực lực của anh lẽ ra nên biết được bí mật này mới đúng.
Dư Ca hắng cổ họng một cái rồi tiếp tục nói.
Anh ta liếc nhìn biểu cảm không chút thay đổi của Bộ Phương.
- Linh khí hồi phục lại được thực ra chính là do Tu Luyện Giả ở trái đất... nói tóm lại, chính là một trận cuồng hoan do Luyện Khí Sĩ của Hoa Quốc và Thần Tuyển Giả phương tây tổ chức.
Dư Ca nói.
Anh ta thấy Bộ Phương vẫn không có chút phản ứng gì như cũ, sắc mặt càng lúc càng kỳ dị.
Dựa vào thực lực của Bộ Phương, có thể thấy ở trái đất hắn không hề kém cỏi, sao lại không biết bí mật này được chứ.
Chuyện này là chuyện lớn mang tính chất toàn cầu, người bình thường không biết thì không nói làm gì.
Ngay cả người tu hành như Bộ Phương mà cũng không biết sao?
Lẽ nào Bộ Phương này là Tán Tu? Là một lão tiền bối lớn tuổi bế quan sống biệt lập lâu năm ở nơi nào đó?
Chuyện này có thể không nhỉ?
Có được Cửu Vĩ Hồ, còn có được con tôm vỏ vàng kì quái làm thú nuôi, chắc chắn là một lão tiền bối bế quan rồi.
Thậm chí có thể là một lão tiền bối sống từ thời cổ đại cũng nên...
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Dư Ca lập tức trở nên nghiêm túc.
- Cuồng hoan?
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, không tỏ rõ ý kiến.
Hắn ra hiệu cho Dư Ca tiếp tục nói.
- Khụ khụ... bọn họ tổ chức trận cuồng hoan này không phải là không có mục đích, mà muốn diễn thử cảnh linh khí thực sự hồi phục lại.
Dư Ca nói, ánh mắt anh ta ngưng trọng lại, dường như có chút say mê.
- Linh khí thực sự hồi phục lại?
Bộ Phương nhíu mày.
- Đúng vậy... bây giờ, việc linh khí hồi phục lại chỉ là giả mà thôi, những người tu hành uyên thâm ở giới tu hành bọn tôi đã nén linh khí đó trong bầu khí quyển rồi, chuyện đổ mưa khiến linh khí hồi phục lại là giả đó, linh khí thực sự hồi phục thì phải bắn từ trong trái đất ra, quy mô lớn hơn, đồng thời cũng làm cho hiệu quả càng kịch liệt hơn.
Dư Ca nói.
Anh ta vừa nói vừa biểu thị cho Bộ Phương.
- Anh biết tại sao không? Vì tiên nhân thế hệ trước của người tu hành bọn tôi phát hiện... trên thực tế, linh khí của trái đất đã bị rút hết rồi, phủ đầy bụi ở bốn vị trí lớn của trái đất... mà hôm nay, người tu hành bọn tôi cũng tìm được vị trí đó rồi, chỉ cần thâm nhập được vào Bí Cảnh, mở ra trận pháp phong ấn linh khí ở bốn vị trí đó hoặc là tấm chắn... trái đất lập tức có thể nghênh đón linh khí hồi phục lại.
Dư Ca điên cuồng nói, càng nói càng hưng phấn...
Mà ánh mắt Bộ Phương thì co rụt lại, hắn nghe xong lời Dư Ca, điều đầu tiên nghĩ đến chính là nơi mà Khí Linh đang say ngủ.
Xung quanh nơi phong ấn linh khí... Nơi mà Dư Ca miêu tả so với nơi mà Tứ Đại Khí Linh say ngủ... thật sự rất giống nhau.
- Nơi đó là nơi nào?
Bộ Phương nhíu mày mà hỏi.
- À...
Dư Ca vốn định chậm rãi nói ra, thân hình anh ta lập tức cứng đờ lại, trên mặt cũng lộ ra vẻ ngại ngùng.
- Xung quanh nơi đó... tôi cũng không biết nữa,... tôi thật sự không biết, tôi cũng chỉ là một Luyện Khí Sĩ nhỏ bé thôi n, làm sao biết được điều đó chứ.
Dư Ca lúng túng mà nói.
- Luyện Khí Sĩ cũng phân cấp bậc... đạt đến cảnh giới tu hành uyên thâm rồi thì sẽ có thể trở thành tiên nhân, chắc là anh cũng biết tiên nhân đúng không... mấy tiên nhân trong thần thoại ấy, anh đừng nghĩ đó là giả, đó đều là những người tồn tại thật sự đấy. .
- Cũng giống như tổ tiên của Bồng Lai Tiên Đảo tôi đây... một tiên nhân chân chính, bay lên trên trời, chui xuống dưới đất, không gì là không làm được... anh ở trước mặt tổ tiên chúng tôi, chậc chậc chậc , chỉ cần một ngón tay út thôi cũng có thể nghiền chết anh rồi.
Dư Ca nói.
Bộ Phương lạnh nhạt liếc Dư Ca một cái.
Ai cho anh ta dũng khí nói mấy lời này vậy?
- Tiên nhân...
- Tiên nhân đó... là nhân vật mà tôi ước mơ tha thiết được trở thành, làm tiên khó quá, đặc biệt là trong thời kì linh khí trên trái đất đã cạn kiệt, nếu ở thời cổ đại, thành tiên sẽ dễ dàng hơn...
- Tiên nhân chỉ là tên gọi chung thôi, trên thực tế còn chia ra làm tiên đất, tiên người, tiên trời... trên tiên trời còn có Đại La Kim Tiên, Tiên Vương.
Vẻ mặt Dư Ca toát ra vẻ hồ hởi.
Hả?
Lời của Dư Ca khiến Bộ Phương hơi sửng sốt.
Tiên nhân còn phân chia cấp bậc như vậy sao?
Sao bản thân hắn ở trên trái đất lại không cảm nhận được chứ?
Mấy người được gọi là tiên nhân kia, không thể một chút động tĩnh cũng không có được... người đã áp chế thần thức của hắn rốt cuộc là người thế nào vậy?
- Chắc chắn tiên nhân sẽ không ở lại trái đất đâu, mặc dù bọn họ bắt nguồn từ trái đất, nhưng... linh khí ở trái đất đã cạn kiệt rồi, không thích hợp để tiên nhân tu hành nữa, bọn họ đều đang sống ở một nơi bí mật trên trái đất, dựa vào lời của vị tiên nhân lão tổ kia, nơi bí mật kia chắc là một tinh cầu khác trong vũ trụ.
- Bây giờ, số tiên nhân còn sót lại trên trái đất cũng chẳng còn bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận