Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1267: Chênh lệch (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mút vào một cái, nước sốt ngon tuyệt chảy dọc theo lớp vỏ ngoài của đầu tôm vào trong miệng của hắn.
Như thể có một lớp màng mỏng bao phủ đầu lưỡi, nóng hổi, mùi hương thơm phức khiến lỗ chân lông toàn thân se khít lại trong tích tắc.
Cổ họng của Minh Vương Nhĩ Cáp chuyển động, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ hưởng thụ, hắn híp mắt lại, đầu lưỡi di chuyển xung quanh viền môi.
Vị cay nồng kích thích vị giác của hắn, một mùi vị quen thuộc được bao bọc bên trong cảm giác tuyệt vời này, đó là mùi vị thuộc về Que Cay.
Hắn học theo cách ăn tôm của Bộ Phương, mút đầu tôm trong một lúc, sau khi liếm sạch mùi vị trên đầu tôm, thì mới bắt đầu xử lý phần thịt trên lưng tôm.
Phần lưng của con tôm đã được Bộ Phương mở ra rồi, lớp vỏ cứng trên lưng của con tôm bị xé rách ra một đường, hai tay của Minh Vương Nhĩ Cáp gẩy một chút, vỏ tôm đã bị tách sang hai bên, lập tức, cùng với tiếng rắc rắc vang lên thì một làn khói nóng tỏa ra nghi ngút.
Phần thịt tôm trắng đỏ đan xen ở trên lưng tôm nổi lên.
Thịt tôm giống như phỉ thúy đã hoàn toàn làm mờ mắt của Minh Vương Nhĩ Cáp.
- Thịt tôm này... Thật là thơm quá!
Nước miếng trong mồm Minh Vương Nhĩ Cáp như thể sắp chảy xuống thành dòng.
Hắn nhìn chằm chằm vào thịt tôm mềm mềm, tươi ngon kia, không nhịn được mà hếch mũi lên.
So với Tôm Huyết Long Hấp của lão giả kia, Tôm Huyết Long Xào Cay của người thiếu niên Bộ Phương càng có vị đậm đà hơn, ngoài ra... cũng không giống như những lời mà lão giả đã nói là, mùi vị của tôm sẽ bị át mất bởi vì vị cay thơm quá mức nồng nặc này, mà hương vị của tôm tươi trong món Tôm Huyết Long Xào Cay này của Bộ Phương lại vô cùng đậm đà.
Vừa thơm vừa cay, nhưng lại không hề làm mất đi mùi vị vốn có của tôm tươi.
Đây quả thật là một món ăn vô cùng tuyệt vời!
Minh Vương Nhĩ Cáp muốn khóc, bởi vì hắn có thể nếm được mùi vị của Que Cay từ trong hương vị của món Tôm Huyết Long này, không chỉ là Que Cay, mà còn để lại cho người khác một ấn tượng sâu sắc hơn cả Que Cay.
Minh Vương Nhĩ Cáp cảm thấy bản thân đã thay lòng đổi dạ.
Có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu cắn vào miếng thịt tôm tươi ngon kia, hắn đã bị trúng độc của món Tôm Huyết Long Xào Cay này rồi.
Hắn đã hoàn toàn bị thu phục bởi món Tôm Huyết Long Xào Cay này.
Chẹp chẹp chẹp...
Ọt ọt.
Minh Vương Nhĩ Cáp duỗi cổ nuốt trọn miếng thịt Tôm Huyết Long thơm ngon vào bụng, sau đó, thở ra một hơi thật dài.
Khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Thật lâu sau, hắn mở mắt ra, những tia sáng lấp lánh ướt át tràn ngập trong đôi mắt của hắn.
Đó là xúc động, đó là một loại cảm động sau khi được ăn đồ ăn ngon.
- Ngon tuyệt cú mèo!
Minh Vương lắc đầu một cách say mê.
Đột nhiên...
Cả người của hắn bất ngờ đơ ra.
Sau đó đảo mắt một cái, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương và Cẩu Gia.
- Các ngươi... vậy mà các ngươi lại ăn hết nhiều Tôm Huyết Long Xào Cay như vậy! Chỉ chừa lại một con cho bản vương, lương tâm của các ngươi ở đâu rồi hả?
Minh Vương Nhĩ Cáp rất tức giận, hắn cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình như thể đã bị cái chân chó Linh Lung kia của Cẩu Gia vỗ nát rồi.
Đau đến mức tê tâm liệt phế.
Bộ Phương hờ hững nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp một cái.
Ánh mắt đó khiến cho Minh Vương Nhĩ Cáp không dám ho he nửa lời.
Được rồi, ngươi là đầu bếp, ngươi là giỏi nhất.
Bản vương sẽ đi tính sổ với con chó ghẻ kia.
Sau đó, ánh mắt của Minh Vương Nhĩ Cáp trở nên vô cùng sắc bén, nhìn chằm chằm vào con chó ghẻ đang nằm trên đất với vẻ ung dung tự tại kia.
- Đồ chó ghẻ nhà ngươi... Món nợ hôm nay ngươi ăn hết mấy con Tôm Huyết Long của bản vương, bản vương sẽ không đội trời chung với ngươi!
Minh Vương Nhĩ Cáp hét lên thật to đầy khí phách.
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Không có ai đáp lại hắn.
Bộ Phương nhìn hắn với vẻ mặt không chút cảm xúc, vẻ mặt của lão giả nhìn hắn đầy ngơ ngác, còn tên đầu bếp của Tiên Trù Giới ở đằng xa kia vẫn không nhúc nhích.
Cẩu Gia rên rỉ một tiếng, ngoắt ngoắt cái đuôi chó mà lườm Minh Vương Nhĩ Cáp một cái.
Cái tên đần độn này...
- Bản vương liều mạng với ngươi! Ngươi trả Tôm Huyết Long lại cho ta!
Minh Vương Nhĩ Cáp tức giận đến mức điên cuồng, siết chặt quả đấm phát ra tiếng rắc rắc.
Nhưng mà, Cẩu Gia vẫn không thèm đoái hoài đến hắn.
Lão giả ở đằng xa đã hóa đá từ lâu, vẫn không nhúc nhích.
Tôm Huyết Long mà Bộ Phương nấu thật sự có thể ngon đến như vậy sao?
Hắn không phục!
Chắc chắn có chuyện mờ ám ở bên trong!
Lão giả phục hồi tinh thần lại, trong đôi mắt toát ra vẻ không thể tin nổi, thực đơn mà hắn đã nghiên cứu nghìn năm lại không thể sánh bằng một tiểu đầu bếp sao.
Hắn là Cốc chủ đời thứ nhất, là một đầu bếp huyền thoại trong truyền thuyết.
Làm sao có thể cứ thua như vậy được chứ!
Nhất định là một người một chó kia cố ý thiên vị!
Không thể bỏ qua như thế được!
- Ta không phục! Ta không phục!
Lão giả la làng lên, một sợi tóc bạc trắng trên đầu đang bay phất phơ một mình.
- Ngươi câm miệng!
Ngay khi lão giả đang hét lên một cách điên cuồng.
Minh Vương Nhĩ Cáp lập tức quay đầu lại trừng mắt với lão giả.
Giọng nói của lão giả bỗng nhiên im bặt, tu vi của người thanh niên này sâu không lường được, mặc dù hắn bị thất bại làm cho choáng váng đầu óc, nhưng hắn biết rõ rằng nếu thanh niên này muốn giết hắn thì dễ dàng như trở bàn tay vậy.
Dù sao, ở trong thế giới này, hắn không thể sử dụng tu vi mà chỉ có thể dùng sức mạnh của xác thịt để chiến đấu.
Vì vậy, hắn thật sự chỉ còn nước bị chèn ép khi gặp được Minh Vương Nhĩ Cáp có thể sử dụng tu vi mà thôi.
Quá trình chế biến Tôm Huyết Long Xào Cay khá phức tạp, nhưng hương vị lại đặc biệt thơm ngon.
Món ăn này có thể thắng được Tôm Huyết Long Hấp của lão giả cũng không nằm ngoài dự đoán của Bộ Phương.
Sự hiểu biết của lão giả về Tôm Huyết Long có một số vấn đề, mặc dù nấu nướng cũng rất ngon, nhưng lại làm mất đi loại cảm giác trêu ngươi đó.
Một chén Tôm Huyết Long Xào Cay đã hoàn toàn đánh bại lão giả.
Mà bản thân hắn, lần này cũng được ăn rất thỏa mãn.
Ánh mắt của vị đầu bếp ngồi xếp bằng ở trong phòng bếp đã chuyển động.
Dường như hắn đã biết được câu trả lời cuối cùng.
Cho dù là Cẩu Gia hay là Minh Vương Nhĩ Cáp, đều bị hấp dẫn bởi món Tôm Huyết Long Xào Cay của Bộ Phương.
Thế nên...
Không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.
Người chiến thắng lần này là Bộ Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận