Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1548: Tên đầu bếp kia, có một con chó! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Uỳnh!
Đột nhiên, mắt Tiểu Bạch sáng lên, Chiến Thần côn đâm tới. Mặt Tiêu Bất Quần biến sắc, lùi lại một bước, tiểu đao lao ra.
Xoẹt, một âm thanh vang lên như muốn xuyên thủng hư không.
Xì xì xì xì!
Vô số sấm sét từ Chiến Thần côn bắn ra. Tiêu Bất Quần nhìn thấy màn này mặt trừng lớn triệt để.
Địa Tiên Khôi này… con mẹ nó có thể phóng điện à?
Xì xì xì xì!
Tiêu Bất Quần bị sét đánh trúng, sau đó cả người đều bị sấm sét quấn quanh. Thân thể không ngừng phát run.
Tiểu Bạch thu hồi Chiến Thần côn.
Tiêu Bất Quần trợn trắng mắt, miệng sùi bọt, ngã mềm oặt trên đất.
Tiểu Bạch chậm rãi đi qua, tùy tiện xoẹt một tiếng, quần áo nổ tung lộ ra thân thể bị điện giật cháy đen.
Một, hai, ba,… người.
Tiểu Bạch vung mạnh lên, Tiêu Bất Quần rơi tự do trên không trung. Quần chúng vây xem lại xôn xao một lần nữa.
Đồng Thủy thấy cảnh này cũng tiến lên phía trước.
Đồng Vô Địch đã dặn dò hắn phải chiêu đãi tốt đám Tiên Trù từ tầng thứ hai đến. Con mẹ nó thế mà hắn lại để cho người ta bị lột hết quần áo.
Nếu như chuyện này bị phát hiện, chắc chắn Đồng Vô Địch sẽ không để yên cho hắn.
- Tiêu Bất Quần các hạ…
Đồng Thủy tiến đến bên cạnh Tiêu Bất Quần, vươn tay nắm lấy cánh tay hắn.
Xì xì xì…
Tia điện phát ra, cũng khiến thân thể của Đồng Thủy run rẩy.

Phủ Đồng Gia.
Trong đại sảnh.
Bây giờ Đồng Gia đang chiêu đãi khách quý, các loại Tiên Tài Tiên Quả được bưng lên, tiên khí lượn lờ dâng lên. Mặt Đồng Vô Địch đỏ hồng ngồi cạnh một vị trung niên đang nói chuyện gì đó.
Người trung niên kia không ăn quá nhiều thứ bày ra ở trên bàn.
- Nào nào nào, đội trưởng Thôi, đây là rượu ngon Đồng Gia ta đặc biệt ủ, nếm thử đi.
Đồng Vô Địch nhận lấy bình rượu màu xanh biếc mà hạ nhân đưa cho, đích thân rót một ly mời người kia.
Mùi rượu bốc lên thơm phức.
- Ồ, rượu ngon!
Mắt người nọ hơi sáng lên, bưng chén rượu uống cạn. Hắn chậc chậc vài tiếng, khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ.
- Mùi vị tươi nồng, đúng là không tệ.
Hắn vừa cười vừa nói.
Sắc mặt Đồng Vô Địch nhất thời cứng đờ. Đây chính là rượu ngon nhất Đồng Gia của hắn. Đồng Vô Địch hắn ngày thường đều không nỡ uống. Vì kế hoạch mà phải hạ quyết tâm lôi ra dùng. Nhưng nghĩ đến kế hoạch kia sẽ thành công, có thể đạt được lợi ích trên mặt Đồng Vô Địch lại lộ ra nụ cười nồng đậm. Hắn không ngừng rót rượu.

Tiêu Bất Quần bị người ta trả lại, toàn thân lóe ra tia điện, tóc xì khói.
Nhóm Tiên Trù của tầng thứ hai nghe nói thì đều chạy đến, nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Bất Quần thì không ngừng cười ha hả.
- Tóc dựng đứng đúng là như cái mũ xanh mơn mởn.
Một nữ tử xinh đẹp vừa cười vừa nói.
- Tiêu Bất Quần thế mà lại thảm như vậy… rốt cuộc là ai làm?
Một vị nam tử nhíu mày.
- Cũng đúng, thực lực của Tiêu Bất Quần không tệ, trù nghệ cũng mạnh, sao lại trở nên thế kia?
Hôm nay Tiên Trù của tầng thứ hai tới nghiên cứu thảo luận cũng có sáu đến bảy người. Bọn họ đều đang líu ríu bàn luận.
Đồng Thủy đã mặc cẩm bào, mặt mũi tràn đầy sự cẩn thận đi tới.
Nhóm người tầng thứ hai phát hiện ra nhao nhao nhìn về phía hắn.
Đồng Thủy không dám giấu diếm, kể toàn bộ sự việc cho bọn hắn.
- Cuồng vọng!
- Càn rỡ!
- Tầng thứ nhất mà cũng có người không biết tự lượng sức mình như thế à!
Đám người này nghe xong thì nhao nhao quát lớn.
Bọn họ xem thường Tiên Trù của tầng thứ nhất, nhưng không ngờ rằng đồng bọn của bọn họ lại nhục nhã như vậy. Còn bị lột sạch y phục!
- Tên đầu bếp này… đúng là muốn tìm cái chết!
Một vị thanh niên lạnh lùng nói.
- Chư vị, chúng ta đang ở tầng thứ nhất đương nhiên phải đồng tâm hiệp lực. có người làm nhục đồng bào của chúng ta, chúng ta không thể ngồi yên không bận tâm tới.
- Ngày mai chúng ta cùng tới quán ăn kia dạy cho đầu bếp kia một trận!
Đồng Thủy nhìn đám người kia căm tức thì trong lòng vui mừng, tên đầu bếp người phàm kia sắp xong đời rồi!
- Các vị, nếu như ngày mai các ngươi tới đó, người ta không thèm để ý tới các vị thì phải làm sao? Đối với hắn phải dùng trù nghệ để áp chế, không thể dùng vũ lực!
Đồng Thủy nói ra.
- Vì sao không thể dùng vũ lực?
Một vị nữ tử cau mày hỏi.
Vì cái gì?
Đồng Thủy cười, hắn giơ ngón tay chỉ chỉ lên trên.
- Vì bên cạnh hắn còn có một… con chó!
Mọi người sững sờ, đều nghĩ rằng Đồng Thủy đang đùa bọn họ. Nhưng sau khi nghe Đồng Thủy giải thích, bọn họ mới hiểu bối cảnh của Bộ Phương không tầm thường.
- Nếu các vị tín nhiệm tại hạ, tại hạ có thể báo cáo động tĩnh của hắn cho các vị. Theo ta biết thì mỗi ngày tên đầu bếp này sẽ tới Mục Phủ. Đến lúc đó… chỉ cần chúng ta qua Mục Phủ đòi người, vậy là được rồi!
Đồng Thủy xoa xoa tay, híp mắt nói.
- Đến lúc đó…. Các vị có thể dùng trù nghệ, lấy lại danh dự cho Tiêu Bất Quần các hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận