Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 998: Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo

"Ha ha!"

Vương Viễn khẽ mỉm cười, hai tay chắp lại, một luồng sáng vàng tản ra trên thêm, mở ra trạng thái Kim Cương Bái Tháp!

"Đinh!!"

Hai lòng bàn tay của Bạch Tự Tại đã đập thật mạnh vào người Vương Viễn.

Vương Viễn không hề chống trả, cũng không hề né tránh, chỉ dùng thân thể bằng xương bằng thịt của mình để cứng rắn đỡ lại, mà luồng ánh sáng vàng chỉ khẽ chớp lóe.

Khi ánh sáng vàng tan đi, ánh mắt Bạch Tự Tại đột nhiên trừng lớn, cằm suýt chút nữa rơi luôn xuống đất.

"Này...điều này làm sao có thể?"

Bạch Tự Tại nhìn hai tay của mình, sau đó lại nhìn vẻ mặt thoải mái giống như không có chuyện gì xảy ra của Vương Viễn, có chút không dám tin tưởng vào cuộc đời.

Lão già này chỉ biết khoe khoang khoác lác chứ đầu óc cũng không có bao nhiêu nếp nhăn.

Kim Cương Bái Tháp là kỹ năng vô địch của Vương Viễn, đừng nói Bạch Tự Tại, ngay cả Tiêu Phong dùng chưởng lực mạnh nhất thiên hạ của mình đập thẳng vào người Vương Viễn, cũng không khiến Vương Viễn mất chút máu nào.

Chỉ bằng Bạch Tự Tại mà cũng muốn đả thương Vương Viễn?

"A di đà phật!"

Vương Viễn mỉm cười, bình thản nói: "Bạch lão sư phụ, như này ngươi đã phục chưa?"

"Cái này..."

Bạch Tự Tại lùi về phía sau một bước, thất hồn lạc phách ngồi bệt lên ghế đá, một lúc lâu sau mới suy sụp trả lời: "Ta thua, ta thua rồi! Đây là một chưởng toàn lự của ta, vậy mà lại không thể đánh vỡ chân khí hộ thân của một tiểu hòa thượng Thiếu Lâm Tự, cái danh đệ nhất nội lực này còn giữ để làm gì! Lão phu đã thua tâm phục khẩu phục!"

Sau khi Bạch Tự Tại nói ra câu "tâm phục khẩu phục" này, Vương Viễn cũng nhận được lời nhắc đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ hoàn thành, đương nhiên Bạch Tự Tại sẽ phải trao phần thưởng.

Nhưng Bạch Tự Tại lại nói: "Quyền chưởng của các hạ có nội lực chấn động, bản lĩnh của ta không thể sánh bằng, nhưng ta có thể nói cho ngươi một bí mật!"

"Ồ? Nói ta nghe thử xem thế nào?"

Vương Viễn có chút hứng thú hỏi.

Các NPC có tuổi tác cao trong trò chơi đều sở hữu vốn kiến thức rộng rãi, nói chuyện phiếm cùng họ sẽ rất dễ rút ra được chiến lược của trò chơi, huống chi Bạch Tự Tại đây là chủ động cung cấp bí mật.

“Người trên đảo Hiệp Khách này, ai cũng có thân thủ bất phàm!" Bạch Tự Tại nói: “Ngay cả kẻ sai vặt chuyên nhóm lửa nấu cơm cũng có tu vi và nội lực cực kỳ thâm hậu, không thua kém gì ta, chúng ta không thể không đề phòng!"

"Hả?"

Vương Viễn có chút kinh ngạc nói: "Kẻ sai vặt chuyên nhóm lửa nấu cơm cũng không thua kém gì ngươi?"

Đừng thấy Bạch Tự Tại bị Vương Viễn đánh bại mà ảo tưởng, Vương Viễn cũng biết thực lực của Bạch Tự Tại vốn dĩ không hề yếu, một thân nội lực kia đặt giữa chốn giang hồ hoàn toàn có thể coi là cao thủ hàng đầu, vậy mà lại chỉ ngang ngửa với một gã sai vặt chuyên nhóm lửa nấu cơm trên đảo này. Tin tức này quả thực có chút kinh dị!

"Đúng thế!"

Bạch Tự Tại lấy từ trong ngực ra một gốc cây màu xanh lam, đặt trước mặt Vương Viễn nói: "Ngươi biết đây là cây gì không?"

"Không biết!"

Vương Viễn lắc đầu, thứ mà hắn học là kỹ thuật nấu nướng chứ không phải luyện thuốc, mà hiển nhiên thứ này không phải nguyên liệu nấu ăn hay cái gì tương tự.

"Đây là Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo!"

Bạch Tự Tại nói: "Một thứ cực kỳ độc! Ta đã tìm thấy chúng ở gần nơi bọn họ nhóm lửa nấu cơm, đám rùa rụt đầu này chắc chắn đang muốn đầu độc chúng ta."

"Không đến mức như vậy chứ..." Vương Viễn gãi đầu nói: "Nếu ngay cả gã sai vặt chuyên nhóm lửa nấu cơm trong số họ đã có nội lực thâm hậu như vậy, thì còn cần hạ độc để làm gì? Cho dù có hạ độc thì dùng thuốc xổ thôi là đủ khiến chúng ta sống dở chết dở rồi, xài cái Đoạn Trường gì gì kia làm chi...Khoan đã?"

Nói đến đây, Vương Viễn đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm thảo dược trong tay Bạch Tự Tại nói: "Bạch lão sư phụ, ngươi vừa nói đây là cái gì?"

"Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo!"

Bạch Tự Tại nói một cách chắc chắn: "Thứ này không thể có mặt ở Trung Nguyên! Nếu không phải ta từng nhìn thấy nó trong điển tịch thì sẽ không thể nhận ra!"

"Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo...Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo..." Vương Viễn tự lẩm bẩm một mình, nước mắt bỗng chảy dài trên má.

Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo, chính là dược liệu cuối cùng cần có của Tái Tạo Đan.

Một năm!! Ròng rã suốt một năm trời!

Không ai biết một năm nay này Vương Viễn đã phải trải qua những gì, bởi vì ngộ tính mà hắn phải bỏ qua không biết bao nhiêu công pháp cao cấp. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo trong truyền thuyết, tâm trạng của hắn khỏi phải nói đang kích động tới mức nào.

"Ngưu đại sư, ngươi làm sao vậy?"

Thấy dáng vẻ này của Vương Viễn, Cẩu Tạp Chủng không khỏi tò mò hỏi.

“Đột nhiên nhớ đến một chuyện buồn thôi!” Vương Viễn đưa tay lau đi dòng nước mắt chua xót đang lăn dài trên má, kích động hỏi Bạch Tự Tại: “Ngươi có thể cho ta Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo này được không?"

Lúc này Vương Viễn đã hạ quyết tâm, cho dù Bạch Tự Tại có là ông nội của Cẩu Tử ca đi chăng nữa, chỉ cần lão ta dám hé răng nói nửa lời không, Vương Viễn nhất định sẽ liều mạng với lão. Không thể giết người trên đảo Hiệp Khách, thì sau này hắn cũng sẽ dẫn người tới Lăng Tiêu Thành để chém giết!

"Đương nhiên là được!"

Bạch Tự Tại cũng không keo kiệt, tùy tiện đưa thảo dược cho Vương Viễn nói: "Thứ này chẳng có tác dụng gì với ta, ngươi thích thì cứ việc cầm!"

“Đa tạ Bạch lão gia tử!" Vương Viễn cảm động nhận lấy Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo, hôn nó hai cái thật mạnh sau đó cẩn thận ôm vào lòng.

Cẩu Tạp Chủng và Bạch Tự Tại đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

"Cốc cốc cốc!"

Ba người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Chỉ nghe có người ở bên ngoài cất tiếng gọi: "Thạch bang chủ, Bạch chưởng môn, Đảo chủ mời hai người đến dự yến tiệc!"

"Đến đây đến đây!"

Ba người Vương Viễn đứng dậy, đi xuyên qua một vài hang đá, tiếng chuông và tiếng trống mỗi lúc một to hơn, trước mắt đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy trong tòa hang động lớn đặt đầy những ngọn nến mỡ bò và hàng trăm chiếc bàn được bày sẵn.

Khách khứa không ngừng ra vào tấp nập. Hang động trong núi này rất lớn nên mặc dù xếp rất nhiều bàn vẫn không cảm thấy chật chội. Mấy trăm hán tử mặc áo vàng đi lại giữa những chiếc bàn, dẫn đường cho tân khách vào vị trí. Những người dự tiệc đều có chỗ ngồi của riêng mình, cũng không biết người ngồi cạnh là ai. Sau khi khách khứa ngồi vào vị trí thì tiếng nhạc liền ngừng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận