Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 617: Đánh cược đi!

"Hiện tại đối thủ chắc chắc sẽ có đề phòng!" Điều Tử nhíu mày nói: "Mấy ván kế tiếp e rằng khó đánh đây."

"Này…"

Mọi người nghe được lời phân tích của Điều Tử thì trầm mặc một hồi.

Chiến đội Ngũ Nhạc Hùng Phong có thực lực rất mạnh, khẳng định mạnh hơn phần lớn người trong Một Đám Ô Hợp, đối với những người có thực lực yếu hơn thì càng phải biết lợi dụng địa hình.

Nhưng lúc này Mario lại để lộ điểm có thể lợi dụng được trên bản đồ mà cưỡng ép đánh ngang tay, thậm chí lấy yếu thắng mạnh, đối thủ không có khả năng không có cách ứng phó.

Trong Ngũ Nhạc Hùng Phong đều là cao thủ chuyên nghiệp, bởi vậy sẽ có đề phòng, hiển nhiên sẽ cho một tuyển thủ có thân pháp khá cao ra sân, đến lúc đó những người còn lại của Một Đám Ô Hợp có muốn chơi thả diều, chỉ sợ rất khó khăn.

Không có sự giúp đỡ của địa hình mà đối đầu với tuyển thủ chuyên nghiệp, áp lực này không phải lớn bình thường đâu.

Nhất thời tầm mắt của mọi người đều chuyển sang phía Vương Viễn, không biết hắn sẽ để ai lên đánh ván kế tiếp.

"Ván kế tiếp, ta lên!"

Đối mặt sự nghi hoặc của mọi người, Vương Viễn mỉm cười đứng lên.

Vừa nói, Vương Viễn vừa nhấn vào mục tùy chọn để xác nhận người lên sân.

Ánh sáng chợt lóe lên, hắn và Đường Đậu được truyền tống vào trong Tứ Phương Trận cùng một lúc.

“Ế?”

Khán giả đều bất ngờ khi nhìn thấy người lên sân bên chiến đội Một Đám Ô Hợp. Bách Chiến Vô Địch cũng hơi hoảng hốt, không biết rốt cuộc người chỉ huy của chiến đội Một Đám Ô Hợp này nghĩ gì.

Ván trước mọi người đều đã nhìn thấy bản đồ Tứ Phương Trận này có hiệu quả đảo ngược đối với người chơi có thân pháp cao.

Chỉ cần chạy nhanh nhảy cao, cho dù không thể lấy yếu thắng mạnh, thì đánh ngang tay thì vẫn không thành vấn đề.

Đối với chiến đội Một Đám Ô Hợp có phần lớn người thực lực tương đối yếu mà nói, thì đây chắc chắn là một việc mang lại lợi ích.

Theo lý mà nói, ván tiếp theo, ít nhất cũng phải để người chơi trường phái thân pháp như Bôi Mạc Đình lên sân mới đúng. Sao lại phái một hòa thượng Thiếu Lâm ra? Dù sao thì tất cả mọi người cũng đều biết khinh công của Thiếu Lâm tự mẹ nó chính là một tiếng thở dài.

Lẽ nào Một Đám Ô Hợp cảm thấy hòa thượng này lấy cứng đối cứng thì có thể thắng được cao thủ chuyên nghiệp chắc?

“Hình như chiến đội Một Đám Ô Hợp rất có dũng khí!

Bách Chiến Vô Địch lại càng nói một cách tự tin hơn: “Đây là muốn tỏ rõ thái độ tẩy sạch sự vô sỉ lúc trước!”

Cái gọi là thái độ chính là dùng thực lực chân chính, còn về phần vô sỉ lúc trước hiển nhiên là để chỉ Mario.

“Ha ha!”

Nhất Phi Trùng Thiên ở bên cạnh lại không cho là đúng, nói: “Chiến thuật cũng là một phần của thực lực, ai quyết định thi đấu đơn thì không thể dùng chiến thuật? Ta ngược lại cảm thấy bị người hại chết một cách vớ vẩn, mới là đồ ngu!”

“Thật sao?”Bách Chiến Vô Địch trợn trắng mắt, đáp: “Nếu đã như vậy, vậy tại sao trận này, Một Đám Ô Hợp lại không tìm người chơi có thân pháp cao, tiếp tục chơi thả diều? Mà lại phái một đệ tử Thiếu Lâm lên kiên cường đấu với đối thủ? Lẽ nào là cố ý tặng điểm sao?”

“Sao ngươi lại chắc chắn như vậy, không phải đệ tử Thiếu Lâm này là đối thủ của người chơi Ngũ Nhạc Hùng Phong sao?” Nhất Phi Trùng Thiên hỏi lại.

“Điều này còn không rõ ràng rồi sao…” Bách Chiến Vô Địch chỉ vào Đường Đậu ở phía đối diện và nói: “Đầu tiên, Đường Đậu là cao thủ cấp chuyên nghiệp, thực lực chắc chắn sẽ không thuộc vào hàng người chơi bình thường. Tiếp theo, Đường Đậu là đệ tử Đường Môn, khinh công số một, Ngưu Đại Xuân kia có thể bắt được hắn ta sao?”

Nhất Phi Trùng Thiên mỉm cười, rồi đáp: “Ta ngược lại cảm thấy Ngưu Đại Xuân có thể thắng. Có muốn cược một ván không?”

“Cược thì cược, ai sợ ai? Ngươi nói đi, cược cái gì!”

Bách Chiến Vô Địch không cam lòng yếu thế, họ đã bình luận nhiều trận như vậy rồi, Nhất Phi Trùng Thiên hoặc là không nói lời nào, hoặc lại vừa nói là lại tranh cãi với hắn ta, hắn ta đã sớm không vừa mắt lão. Lúc này, nếu Nhất Phi Trùng Thiên đã muốn chết, vậy thì hắn ta hiển nhiên sẽ thỏa mãn lão.

“Chúng ta đều là bình luận viên, hiển nhiên không thể cược tiền!” Nhất Phi Trùng Thiên thuận tay rút một cái bát quái màu đen sì từ trong ngực ra, đập lên bàn, rồi bảo: “Thiết Bát Quái mà ông chủ Khúc Tam ở thôn Ngưu Gia tặng. Nếu đến Đảo Đào Hoa với thứ này, có thể trực tiếp tìm Hoàng Dược Sư, một trong thiên hạ ngũ tuyệt bái sư học nghệ!”

Nói xong, Nhất Phi Trùng Thiên mở thuộc tính của Thiết Bát Quái ra.

“Đậu má!”

Nhìn thấy thuộc tính của Thiết Bát Quái, đôi mắt của khán giả đều dựng thẳng.

Thiên hạ ngũ tuyệt, ôi, đó chính là cao thủ trong những cao thủ, bái Hoàng Dược Sư làm thầy, có thể nói là một bước lên mây, người chơi cùi bắp cũng có thể lập tức vọt lên hàng cao thủ.

Hiển nhiên ai cũng có thể nghĩ ra được giá trị của Thiết Bát Quái này.

Dù sao cũng là khách quý mới được mời tới làm bình luận viên, vừa ra tay đã là đạo cụ cực phẩm.

“…”

Thấy Nhất Phi Trùng Thiên thuận tay lôi Thiết Bát Quái ra, Bách Chiến Vô Địch có chút ngây người. Hắn ta không ngờ một người thoạt nhìn vẫn chỉ là một tân thủ như vậy, mà lại có trong tay một vật như thế.

Vừa rồi hắn ta chỉ là đầu óc nóng lên, nên mới đồng ý đánh cược với lão. Lúc này, nhìn thấy thứ mà lão lôi ra quý giá như vậy, lập tức giật mình tỉnh lại.

Thế nhưng, hiện tại tỉnh táo thì cũng đã muộn rồi. Nhất Phi Trùng Thiên đã lôi vật cược ra, nếu hắn ta không ứng chiến, vậy chẳng phải là nhận thua ngay tại chỗ hay sao?

Lăn lộn trên giang hồ, thứ phải giữ được chính là mặt mũi. Có nhiều người chơi đang nhìn như vậy, nếu thua thì chỉ có thể nói là do ánh mắt không tốt, nhưng không chiến mà hàng, vậy chính là mất mặt xấu hổ. Lúc này, Bách Chiến Vô Địch đã không thể từ chối được nữa.

Nhưng hắn ta suy nghĩ, Đường Đậu thân là cao thủ chuyên nghiệp, không có lý nào lại thua một người chơi nghiệp dư được. Nếu thắng, vậy Thiết Bát Quái này chính là của mình. Trong lòng lặng lẽ cân nhắc như vậy, đầu óc hắn ta lại nóng lên, lúc này cũng móc ra một thứ giống như miếng da động vật đen sì sì rồi vỗ lên bàn.

“[Cửu Âm Chân Kinh quyển hạ]!” Bách Chiến Vô Địch nói: “Đây là thứ ta lấy được ở Bắc Man Đại Mạc, chỉ cần tìm được quyển thượng, thì có thể hợp thành tuyệt học [Cửu Âm Chân Kinh]”

Bạn cần đăng nhập để bình luận