Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 934: Mắc bẫy

Lại nói, cho dù có người tỉnh táo đi tìm hòa thượng, chẳng lẽ có thể tìm được sao? Trên núi hiện giờ chỉ có nữ nhân không hòa thượng, hơn nữa Tống Dương nghe theo lời Vương Viễn đã sớm lẫn vào trong đám người chơi lên núi.

"Ha ha ha!"

Thấy tất cả mọi người đều lao tới bắt mình, Vương Viễn cười ha ha. Hắn chính là muốn hiệu quả như vậy.

"Đến đây, bắt ta đi. Bắt được, ta nhảy thoát y cho các ngươi!" Vương Viễn dùng hai tay đẩy đẩy ngực, lẳng lơ dựng ngón giữa với đám người, khiến cho mọi người tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.

Mà Tống Dương thì lại càng thêm nổi điên! Ước gì có thể đi lên cho Vương Viễn một bộ Thái Cực Quyền hoàn chỉnh.

"Tới hay lắm!"

Truy binh đuổi tới trước mặt, Vương Viễn chạy lấy đà vài bước rồi thả người sử dụng Vân Hạc Cửu Tiêu, hai tay mở ra, đạp mấy cái giữa không trung rồi bay lên cao, tiếp đó lại thêm một chiêu Di Hình Hoán Ảnh, nhảy ra khỏi vòng vây.

Sau khi đáp xuống đất, Vương Viễn mở Thần Hành Thuật, lao thẳng xuống dưới chân núi.

"Mau đuổi theo! Đừng để hắn chạy!"

Theo lệnh của Vương Viễn, Tống Dương vận khởi nội lực, hô to trong đám người.

Chúng người chơi lập tức đuổi theo.

Đồng thời trạm kiểm soát dưới chân núi cũng nhận được tin tức: "Mục tiêu chạy xuống núi rồi! Chú ý chặn lại!"

Nếu Vương Viễn dẫn theo Tống Dương, tất nhiên không dễ đột phá vòng vây. Nhưng bây giờ hắn chỉ có một mình, đương nhiên không cần bận tâm quá nhiều, Thần Hành Thuật mở tới mức tận cùng, toàn thân kéo theo một chuỗi ảo ảnh, tốc độ di chuyển cực nhanh, sau khi nhảy từ trên cao xuống lại sử dụng Vân Hạc Cửu Tiêu, trực tiếp nhảy qua trạm kiểm soát đã được bao vây chặt chẽ.

Trạm kiểm soát lập tức đại loạn, tiếp tục báo xuống trấn nhỏ dưới núi: "Mục tiêu đã vượt ải rồi, đừng để cô ta chạy ra khỏi trấn nhỏ!"

Lúc này, Tống Dương đã lẫn trong đám người, xuyên qua trạm kiểm soát, đi vào trấn nhỏ dưới chân núi, tùy tiện tìm một chỗ ẩn núp.

Trong đám người dưới núi, Vương Viễn ăn mặc nổi bật nhất, mục tiêu của đám người chơi đến đuổi giết vô cùng rõ ràng.

Khi cùng lúc có một mục tiêu quá nổi bật, người ta thường dễ bỏ qua một mục tiêu khác.

Vương Viễn ỷ vào khinh công, len lỏi giữa đám đông như một con cá trạch.

Người chơi thủ dưới núi so ra kém hơn đám cao thủ trong sơn động rất nhiều, toàn chạy tới góp cho đủ số, tốc độ của Vương Viễn nhanh như vậy thì mấy ai đuổi kịp?

Hơn nữa công phu trên người hắn cực cao, dưới chân dùng Thần Hành Bách Biến, thân pháp vô song, hai tay lại dùng Đại Kim Cương Chưởng mở đường, mạnh đến độ không ai đấu lại được.

Người chơi dưới chân núi tuy nhiều nhưng không sao vây nổi Vương Viễn, hắn cứ thế xuyên thủng từng lớp người, mở một đường máu chạy thẳng ra quan đạo ngoài trấn.

Rồi cứ thế xuôi về hướng nam, chạy thẳng về thành Đại Lý.

Chỉ cần có thể thành công đến dịch trạm, ngồi lên xe ngựa là Vương Viễn an toàn.

Nhờ Thần Hành thuật, tốc độ của Vương Viễn cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đặt chân đến thành Đại Lý.

Lúc này, tin tức về hắn đã bùng nổ khắp nơi.

“Ngưu Đại Xuân, ngươi ở đâu, có dám ra đây đánh nhau không hả?”

“Tiên sư cha tên thối tha kia, mau giao bí tịch ra đây!”

“Người anh em mau ra giá đi, bán bao nhiêu để ta mua!”



Những người này không biết tên Tống Dương nhưng lại biết Vương Viễn, tin nhắn rác ùn ùn đổ xô vào hòm thư của hắn.

Đôi khi nổi tiếng quá cũng không phải chuyện tốt lành gì cho cam.

Vương Viễn tiện tay chặn đống tin nhắn kia, sau đó đổi cài đặt thành không nhận tin nhắn của người lạ. Đột nhiên một dòng tin nhảy ra.

Người gửi: Liễu Quang Hùng.

“Ngưu ca, trận hỗn loạn mới rồi do ngươi gây ra đó hả?”

“Hề hề!” Vương Viễn đắc ý hỏi: “Sao ngươi biết?”

“Người khác khẳng định không có bản lĩnh khiến toàn bộ núi Vô Lượng rung chuyển!” Liễu Quang Hùng đơn giản vỗ mông ngựa một câu rồi nói tiếp: “May nhờ có Ngưu ca, ngươi không biết vừa rồi chúng ta kiếm được bao nhiêu đâu…”

Dẫn một người lên núi được mười vàng, mới rồi ít nhất cũng phải chục nghìn người kéo nhau lên. Lần này phái Vô Lượng phát tài rồi!

“Chúc mừng chúc mừng!”

“Đúng rồi!” Liễu Quang Hùng lại bảo: “Bạn gái ngươi đã chạy thoát rồi, nhớ nhắc cô nàng chớ đến thành Đại Lý.”

“Sao thế?” Vương Viễn nghe vậy thì sửng sốt, vội vàng hỏi.

“Thành Đại Lý là trạm chung chuyển của Nam Hoang, hiện tại chắc chắn có người đang mai phục trong thành, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, bọn họ đã bày sẵn thiên la địa võng ở đó rồi.” Liễu Quang Hùng nói.

“Trời ạ! Sao ta lại quên mất chuyện này chứ!”

Nhận được tin của Liễu Quang Hùng xong, Vương Viễn đột nhiên hoảng hốt, thình lình ý thức được gì đó.

Đúng vào lúc này, hắn nghe có tiếng xé gió sau lưng, một thanh trường kiếm đâm thẳng vào lưng hắn.

Vương Viễn theo bản năng tiến về trước một bước, kéo dãn khoảng cách, tay trái vươn ra sau nắm lấy thanh trường kiếm, đồng thời tay phải đập một chưởng ra.

“Gào!!!”

Chỉ nghe có tiếng rồng gầm vang lên, một chiêu [Thần Long Bái Vĩ] nện thật mạnh lên ngực người nọ.

“Ầm” một tiếng, người chơi đánh lén bị một chưởng của Vương Viễn đập cho chết ngay tại chỗ.

Vương Viễn xoay người lại, chỉ thấy sau lưng mình đứng đầy người chơi từ lúc nào không hay, trên đường phố, trên nóc nhà, đông như kiến cỏ.

Còn vô số người khác đang vây lại từ bốn phương tám hướng.

Rất hiển nhiên, Vương Viễn đến thành Đại Lý, vừa khéo lại rơi vào vòng vây đuổi giết.

“Không hổ là bạn của cao thủ đứng đầu Thiếu Lâm tự, quả nhiên giỏi giang không thua gì đấng mày râu!”

Thấy Vương Viễn đánh chết kẻ đánh lén trong tích tắc chỉ với một chưởng, người chơi đứng đầu mặc áo vải cầm trong tay một thanh trường thương chữ thập tiến lên trước thở dài bảo: “Tại hạ tên Lữ Tứ Phương – hội trưởng của Hắc Thạch Hội Tương Dương, không biết tôn tính đại danh của các hạ là gì?”

“Hắc Thạch Hội? Lữ Tứ Phương?” Vương Viễn nghe vậy thì nhíu mày hỏi: “Là Lữ Tứ Phương thuộc hạ của Lữ Văn Đức?”

“Đúng vậy! Chính là ta!” Lữ Tứ Phương cười nói: “Hóa ra các hạ cũng nghe nhắc đến tên ta.”

“Há miệng ăn khắp bốn phương mà! Sao ta lại không biết đến thanh danh của các ngươi được.” Vương Viễn cười lạnh nói.

Hắc Thạch Hội này cũng là một bang phái lâu đời, song bọn họ chưa từng ganh đua, cũng không lập chiến đội, chỉ vui vẻ mua bán tài nguyên vật liệu mà thôi, tương tự vai trò của một phòng công tác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận