Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1175: Tư Quá Nhai

“Này…” Đệ tử Hoa Sơn từ dưới chân núi đi lên thấy con đường mòn này thì nhốn nháo dừng bước, không dám tiến thêm một bước.

Tư Quá Nhai là cấm địa phái Hoa Sơn, ở giai đoạn đầu trò chơi, không biết có bao nhiêu người chơi phái Hoa Sơn từng thử đi vào Tư Quá Nhai tìm võ công tuyệt thế trong truyền thuyết – “Độc Cô Cửu Kiếm”, kết quả đều không ngoại lệ, không những không tìm được tuyệt học mà còn bị Nhạc Bất Quần phế võ công rồi trục xuất khỏi sư môn.

Cho nên Tư Quá Nhai trong mắt người chơi Hoa Sơn càng thêm nguy hiểm, như nước lũ và mãnh thú hung dữ khiến bọn họ không dám đến gần.

“Mau đuổi theo đi chứ!”

Non Sông Gấm Vóc mặc kệ, định lao thẳng vào trong.

“Soạt!!!”

Một đường kiếm tím mang theo tiếng sấm rền xẹt qua chân Non Sông Gấm Vóc, ngăn gã tiến vào.

“Lão Bạch, ngươi làm vậy là có ý gì?” Non Sông Gấm Vóc chất vấn Bạch Hạc Lưỡng Sí.

“Ngươi tưởng đây là Võ Đang các ngươi đó hả?” Bạch Hạc Lưỡng Sí khiển trách: “Tư Quá Nhai là cấm địa Hoa Sơn, người không phận sự không được phép vào trong! Ngay cả đại sư huynh như ta cũng không được!”

Non Sông Gấm Vóc tức giận nói: “Nó là cấm địa đối với đệ tử Hoa Sơn các ngươi thôi, chứ liên quan đếch gì đến ta?”

“Ta còn không vào được, ngươi dựa vào đâu muốn vào?” Bạch Hạc Lưỡng Sí nói: “Ai muốn đặt chân lên Tư Quá Nhai phải qua ải ta trước!”

“Đậu mòe nhà ngươi!!!” Đám Non Sông Gấm Vóc phát cáu.

Nhưng có tức giận thì cũng làm gì được, Bạch Hạc Lưỡng Sí tu luyện pháp môn Tiên Thiên, cao hơn võ học của người phàm một bậc. Hắn ta là là cao thủ của Vạn Thánh Sơn nữa chứ, người mạnh nhất trong nước còn không đi trêu chọc kìa.

Non Sông Gấm Vóc cũng đành nén giận hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao mới được vào?”

“Ta bảo sư đệ ta đi mời sư phụ rồi!” Bạch Hạc Lưỡng Sí đáp: “Chỉ cần chưởng môn chúng ta đồng ý, các ngươi mới được vào!”

“Ngươi vô lý thật đấy!” Mọi người đồng loạt chỉ trích Bạch Hạc Lưỡng Sí.

“Đúng vậy! Các ngươi nói không sai!” Bạch Hạc Lưỡng Sí bình tĩnh gật đầu đáp. Y thường xuyên tiếp xúc với Vương Viễn nên cũng dần bị tha hóa rồi.

Dĩ nhiên, xét cho cùng Bạch Hạc Lưỡng Sí làm vậy cũng vì chút cảm giác tiêu cực và biếng nhác của bản thân.

Bạch Hạc Lưỡng Sí là cao thủ cấp thần tượng trong nước, bất kể là thực lực hay đức hạnh đều rất ngay thẳng và đứng đắn, y cũng vô cùng đồng cảm với cảnh ngộ của Lâm Bình Chi.

Nhưng một bên là chưởng môn, một bên là sự tốt bụng của bản thân, y chỉ có thể chọn chưởng môn.

Dẫu sao trong trò chơi, tốt bụng so với phần thưởng không đáng giá một đồng.

NPC là NPC, người chơi là người chơi, hai bên vốn không cùng một thế giới, nếu cố gắng để quan hệ giữa người chơi và NPC lên đến cảnh giới nhân văn cao độ thì không thực tế cho lắm.

Là người chơi, nhất là người chơi hệ nạp, bọn họ rất lý trí, phân rõ hiện thực và thế giới ảo, vì hoàn cảnh bi thảm của một nhân vật nào đó trong trò chơi mà từ bỏ phần thưởng không những khiến người khác cảm thấy ngươi hiền lành quá mà có khi còn bị coi là thánh hạ phàm.

Những đạo lý này Bạch Hạc Lưỡng Sí dĩ nhiên đều hiểu.

Nhưng đến cả ác nhân Ngưu Đại Xuân khiến người người trong võ lâm phỉ nhổ còn dám đứng ra bảo vệ lẽ phải vào lúc này thì thân là một đại đệ tử phái Hoa Sơn, đồng thời từng là cao thủ đứng đầu nữa, Bạch Hạc Lưỡng Sí cảm thấy dẫu có thế nào mình cũng không thể thua hòa thượng xấu xa kia ở một số phượng diện nhất định.

Bạch Hạc Lưỡng Sí chặn ở đây đúng là vì cấm địa nên không thể tùy tiện vào trong thật, nhưng đồng thời y cũng hy vọng có thể kéo dài thêm chút thời gian cho Vương Viễn, để hắn có thể dẫn Lâm Bình Chi đi xa hơn.

Dù sao Bạch Hạc Lưỡng Sí đã tu luyện pháp môn, võ học phàm tục đối với y mà nói nếu không đạt cấp bậc tuyệt học thì chẳng quan trọng lắm.

Sau khi chặn đường lên Tư Quá Nhai, Bạch Hạc Lưỡng Sí tiện tay gửi một tin cho Vương Viễn: “Chạy mau đi, đường lên núi bị ta chặn lại rồi, ta sẽ giúp ngươi kéo dài thêm chút thời gian, lần tới nhớ mời ta bữa rượu.”

“Ha ha! Tên này cũng thú vị lắm!”

Vương Viễn nhìn thấy tin nhắn của Bạch Hạc Lưỡng Sí xong thì bất ngờ bật cười.

Mình nhận tiền của Bạch Hạc Lưỡng Sí, hứa không gây rối, xong kết quả lại làm loạn cả phái Hoa Sơn lên. Vương Viễn còn tưởng Bạch Hạc Lưỡng Sí sẽ ghi thù hắn, ai ngờ tên này còn giúp mình chặn truy binh lại nữa chứ.

Người này thật khó đoán!

Bạch Hạc Lưỡng Sí cản mọi người lại, Vương Viễn xách Lâm Bình Chi lao thẳng về trước. Lâm Bình Chi hình như không quen thuộc đường đi sau núi lắm, hai người vòng tới vòng lui một hồi mới bắt gặp một đường núi làm bằng cọc gỗ lát ván.

Theo đường núi nhìn lại, chỉ thấy đoạn cuối là một mảnh đất bằng phẳng rộng khoảng 100 mét vuông, ba mặt là vách núi dựng đứng, mặt trước là vách đá trên khắc ba chữ to – Tư Quá Nhai.

“Đây chính là Tư Quá Nhai!” Lâm Bình Chi nói: “Ban đầu đại sư huynh bế quan ở đây, ta còn cùng tiểu sư tỷ tới đây đưa cơm cho y đấy.”

“Tư Quá Nhai? Tên này sao nghe quen thế nhỉ?” Vương Viễn thấy ba chữ “Tư Quá Nhai” thì cứ có cảm giác như đã nghe nhắc đến ở đâu rồi.

Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, hình như mình từng nghe Bôi Mạc Đình nhắc qua, đệ tử nội môn phái Hoa Sơn chịu trừng phạt mới bị đày đến Tư Quá Nhai.

Giờ nhìn lại mới thấy chỗ này quả thực không giống nơi dành cho người ở.

Vương Viễn dùng khinh công, mang theo Lâm Bình Chi bay qua đường núi dài lê thê đặt chân lên trên Tư Quá Nhai, chỉ thấy trên đó có một sơn động đen thui.

Trên cửa sơn động khắc ba chữ [Hạ Tổ Động].

Đứng trên Tư Quá Nhai giữa khoảng không lộng gió khiến người ta cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.

Vương Viễn lôi Hoạt Tường Dực từ trong túi trang bị ra, sau đó hỏi Lâm Bình Chi: “Chốc nữa chúng ta sẽ nhảy xuống từ đây, ngươi có sợ hay không?”

“Này…” Lâm Bình Chi liếc nhìn vách đá sâu hun hút, đã sợ đến nhợt mặt nhưng vẫn quật cường gật đầu: “Vì báo thù cho cha mẹ, ngay cả chết ta cũng không sợ, dĩ nhiên sẽ không sợ độ cao!”

“Tốt lắm!” Vương Viễn gật đầu nói: “Ngươi ôm chắc ta, nhắm mắt lại, ta nhảy xuống đây! Đợi trở về Thiếu Lâm tự là ngươi an toàn.”

Dứt lời Vương Viễn chuẩn bị nhảy xuống vách núi.

“Ha ha ha ha!”

Vương Viễn còn chưa kịp nhảy, một tràng cười châm biếm thình lình truyền ra từ trong sơn động, kế đó, một giọng nói già nua vang lên bên tai cả hai: “Đường đường là đệ tử phái Hoa Sơn mà còn phải kiếm sự che chở từ Thiếu Lâm tự hả? Chẳng lẽ phái Hoa Sơn không còn ai nữa?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận