Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1477: Nhổ cỏ nhổ tận gốc

Khí huyết và nội lực của Vương Viễn hiện tại đã trên dưới hai mươi vạn, có thể nói là đứng đầu trong số những người chơi, so với những đệ tử Thiếu Lâm tự đã phi thăng còn mạnh hơn rất nhiều. Sau khi tu luyện Thái Huyền Kinh đến đại thành, trực tiếp tăng gấp đôi lên tới con số bốn mươi vạn, tăng điểm thuộc tính cơ bản như vậy mới là trực quan nhất.

Trừ cái này ra, hệ số võ công của Vương Viễn cũng tăng lên toàn hệ, tuy rằng không tăng nhiều bằng Âm Dương Cửu Chuyển, nhưng đáng giá nhất chính là nó tăng theo tỷ lệ %, về sau sẽ dễ dàng tăng lên cao hơn.

Dù sao cũng chỉ là tuyệt học, không thể sánh bằng Cái Thế Thần Công, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chiêu thức cộng thêm của Thái Huyền Kinh này cũng coi như là xuất chúng rồi.

Ngoại trừ Dã Cẩu Quyền ở chỗ Quách Tĩnh, bây giờ công pháp trên người Vương Viễn chỉ còn hai bộ là chưa đạt tới cảnh giới cao nhất.

Kim Cương Bất Hoại Thần Công và Long Tượng Bàn Nhược Công vừa mới học.

Thái Huyền Kinh đại thành, không những giúp điểm thuộc tính cơ bản của Vương Viễn tăng lên, mà cũng giúp hắn cách phi thăng cũng càng ngày càng gần.

“Cha!!”

Mộ Dung Phục thấy cha mình chết, y hét lớn một tiếng, nhảy tới ôm lấy thi thể của Mộ Dung Bác, lớn tiếng khóc rống.

“A di đà phật!”

Thấy Vương Viễn dùng một chưởng đánh chết Mộ Dung Bác, hòa thượng quét rác bèn tụng một tiếng phật hiệu, nói: “Đồ nhi, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, sao ngươi có thể giết lão ta chứ?”

“Không phải vừa rồi ngài cũng định giết lão ta sao! Loại người đê tiện này không cần sư phụ người phải ra tay đâu!” Vương Viễn trả lời.

Thần tăng quét rác nói: “Vi sư chỉ muốn hóa giải lệ khí ở trong lòng lão ta, giúp lão ta thoát ly khổ hải! Ai ngờ ngươi lại vung một chưởng giết chết lão ta.”

“Là lão ta muốn giết ta trước!” Vương Viễn nói: “Tên khốn khiếp này hãm hại sư phụ ta, còn hại huynh đệ của ta, vì muốn bản thân làm hoàng đế mà không tiếc khơi mào chiến tranh khiến cho sinh linh đồ thán. Người có tâm địa độc ác như vậy thì chết bao nhiêu lần cũng không hết tội! Là người nơi cửa Phật, có thể có tấm lòng hướng thiện, nhưng nếu có tấm lòng hướng thiện với loại người ác độc chỉ muốn đi hại người khác này, như vậy chính là không có trách nhiệm với người tốt, cứu một người mà giết vạn người, đó mới là kẻ ác! Sư phụ, ngài Phật pháp cao thâm, hẳn ngài hiểu rõ những đạo lý ta vừa nói.”

“A di đà phật!”

Hòa thượng quét rác nghe xong lời Vương Viễn nói, lão có chút sửng sốt, sau đó nói với vẻ đăm chiêu: “Đồ nhi, ngươi nói rất đúng! Là vi sư giác ngộ không đủ thấu triệt! Không thể ngờ được Phật pháp của ngươi đã tinh tiến đến mức này, vi sư cũng không còn gì tiếc nuối.”

“Sư phụ quá khen!” Vương Viễn vội vàng khiêm tốn xua tay.

Lúc này hòa thượng quét rác lại nói: “Vậy ngươi có nghĩ tới chuyện ngươi giết Mộ Dung Bác, con của lão ta sẽ tìm ngươi để báo thù? Nếu ngươi bị Mộ Dung Phục giết chết, người thân bạn bè của ngươi có báo thù cho ngươi hay không? Một vòng luẩn quẩn lặp đi lặp lại mãi không bao giờ chấm dứt, tai hại vô cùng.”

“Ha...”

Hòa thượng quét rác vừa dứt lời, Vương Viễn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Đa tạ sư phụ dạy bảo!”

Dứt lời, Vương Viễn bước lại gần Mộ Dung Phục, lên tiếng hỏi: “Ngươi có con không?”

“Không có!”

Mộ Dung Phục nhìn thấy kẻ thù giết cha, khóe mắt như muốn nứt ra, nếu không phải sợ hai cha con Tiêu Phong và hòa thượng quét rác, lúc này y chắc chắn đã xông lên đánh cái một mất một còn với Vương Viễn rồi!

“Vậy là tốt rồi!” Vương Viễn vừa lòng gật đầu nói: “Không giết thêm một người chính là cứu thêm một người, hôm nay tiểu tăng phải làm một vài việc công đức!”

“?”

Vẻ mặt Mộ Dung Phục chứa đầy sự khó hiểu, Tiêu Phong lại là vẻ mặt không đành lòng.

Lúc này Vương Viễn đột nhiên chỉ về phía cửa sổ, nói với Mộ Dung Phục: “Ngươi xem bên ngoài cửa sổ có ai kìa?”

Mộ Dung Phục theo bản năng quay đầu đi, Vương Viễn rút Đấu Chiến ra, nháy mắt hai đầu đã to bằng miệng chén, dài hơn một trượng, đôi tay cầm gậy sắt đột nhiên vung mạnh một cái, sử dụng Đại Vi Đà Xử trong tuyệt học Kim Cương Diệt Thế.

“Bụp!”

Gậy sắt đập mạnh vào ót của Mộ Dung Phục.

Vốn võ công tu vi của Mộ Dung Phục đã không bằng Vương Viễn, y chủ yếu dựa vào tuyệt kỹ Vật Đổi Sao Dời để phòng ngự, tuy rằng lúc này Vương Viễn không mở toàn bộ trạng thái, nhưng Mộ Dung Phục lại không hề phòng bị, vì thế y không tài nào ngăn cản được...

Một gậy gộc đánh xuống, Mộ Dung Phục đáng thương cũng đã đi theo cha của mình.

Không hổ là hiệp thánh Phật môn, lòng mang từ bi, nếu Mộ Dung Phục đã muốn làm người con hiếu thảo như vậy, Vương Viễn liền đưa y đi theo cha của y, vừa làm tùy tùng vừa chăm sóc cho cha mình, đúng là công đức vô lượng, công đức vô lượng.

“Chuyện này... chuyện này...”

Mọi người đứng ở cửa Tàng Kinh Các trông thấy cảnh này thì hoảng sợ không thôi.

Tên hòa thượng này đúng là rất ác độc, giết cha rồi lại giết con, liền mạch lưu loát, nước chảy mây trôi, không chút do dự, còn chưa tới một phút, hai vị gia chủ của Mộ Dung thế gia đã chết... Người hung tàn như vậy, trên đời này thật sự rất hiếm.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thực lực của Vương Viễn, kiểu gì thì kiểu cũng sẽ có người bước lên “dạy dỗ” hắn một hồi.

“Đồ nhi... Ngươi...” Hòa thượng quét rác trợn to hai mắt: “Vì sao lại ngươi lại gây ra sát nghiệt?”

“Nếu Mộ Dung không chết thì oan oan tương báo vẫn sẽ không bao giờ chấm dứt!” Vương Viễn chắp tay trước ngực nói: “Nhiều thế hệ nhà Mộ Dung đều muốn phục quốc, tất nhiên cũng đều phải làm mấy việc thương thiên hại lí, nếu ta không giết Mộ Dung Phục, mười năm sau không phải sẽ có thêm một tên Mộ Dung Bác sao... Lần hạo kiếp của võ lâm này hoàn toàn là do ham muốn cá nhân của nhà Mộ Dung. Nếu không nhổ cỏ tận gốc, không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người vô tội bị liên lụy.”

Nói tới đây, Vương Viễn thầm nghĩ trong lòng: “Còn muốn tìm ông đây để báo thù, diệt sạch nhà các ngươi, đến cọng lông cũng không chừa, xem ngươi tìm ông đây báo thù như thế nào!”

“A di đà phật!”

Hòa thượng quét rác bị lời nói của Vương Viễn lừa dối một phen, lão cũng coi như tỉnh ngộ, thở dài nói: “Gieo nhân nào, gặt quả ấy, cha con nhà Mộ Dung bị như vậy cũng là do nhân quả tuần hoàn! Lão nạp vốn dĩ chỉ định dùng Phật pháp để hóa giải thù hận, giúp Mộ Dung thí chủ thoát ly khổ hải, hiện giờ xem ra chỉ là độ người mà không độ thế, đúng là rất kém cỏi! Đồ nhi ngươi có thiên phú về Phật học như vậy, tương lai chắc chắn sẽ đạt được những thành tựu lớn.”

“Đều là nhờ sư phụ ngài dạy dỗ!” Vương Viễn nói với vẻ mặt khiêm tốn.

Nếu không phải hòa thượng quét rác mở miệng nhắc nhở, Vương Viễn đúng là không nghĩ tới chuyện đuổi tận giết tuyệt, giết chết Mộ Dung Phục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận