Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 845: Ác tăng cáo trạng trước

Cùng lúc đó trên đầu mấy người bọn họ vang lên thông báo của phái Cổ Mộ: Quan tài tổ tiên phái Cổ Mộ bị trộm, môn phái tiến vào trạng thái giới nghiêm.

“…”

Vương Viễn nhìn cỗ quan tài trước mặt, nghẹn hai chữ “rác rưởi” mới định thốt ra.

Nói thật, cho dù là nội công tuyệt học nhưng điều kiện học tập của “Cửu Âm Chân Kinh” cũng không tính là quá cao, yêu cầu ngộ tính chỉ khoảng 15 điểm mà thôi, chung quy tên đầu gỗ Quách Tĩnh còn học được nữa là. Nhưng khổ nỗi mười lăm điểm ngộ tính đối với Vương Viễn mà nói là một con số trên trời…

“Yêu cầu ngộ tính có mười lăm điểm thôi sao? Lão Ngưu, chắc là ngươi học được đấy?” Bôi Mạc Đình đứng bên cạnh la lên: “Có thể học thì học ngay đi… Quan tài này không tiện vác đi đâu.”

“Chuyện này…”

Vương Viễn xấu hổ đỏ bừng mặt nói: “Không học được!”

“Như vậy cũng không học được? Bị ngu à?” Bôi Mạc Đình trợn mắt há hốc mồm trước điểm ngộ tính của Vương Viễn.

Đồng thời trong lòng lại mừng vui hớn hở: Hóa ra ngộ tính của hòa thượng này lại thấp đến vậy, sau này hắn mà cười nhạo công pháp của mình, mình sẽ lôi chuyện ngộ tính của hắn ra.

“Bớt nói nhảm đi!”

Vương Viễn trợn mắt nhìn Bôi Mạc Đình sau đó nói: “Cỗ quan tài này bẩn quá, nhìn không rõ.”

Dứt lời, Vương Viễn dùng tay trái nhấc nắp quan tài nặng nề này lên, tay phải lôi từ trong ngực áo ra một tấm vải trắng rồi đặt lên mặt chữ, sau đó ấn ấn chà chà một hồi, cuối cùng cất tấm vải vào túi.

“Giờ nhìn thấy rõ rồi!”

Sau khi lau chùi sạch sẽ, Vương Viễn úp quan tài lại như cũ rồi quay đầu nhìn về phía ba người Phượng Vũ Cửu Thiên: “Ba người các ngươi giúp ta một chuyện!”

“Làm gì? Bọn ta sẽ không dụ thủ vệ đi giúp ngươi đâu!” Phượng Vũ Cửu Thiên tinh lắm.

Hiện tại Cổ Mộ đã giới nghiêm, Vương Viễn xách nắp quan tài đi ra hiển nhiên vô cùng bắt mắt, cửa vào Cổ Mộ có canh phòng, chắc chắn sẽ không cho hắn rời đi, tên này quá nửa là muốn ba người kia ra ngoài hấp dẫn sự chú ý của đám thủ vệ rồi.

Thủ vệ môn phái mặc dù không tính là đệ tử, không có địa vị gì nhưng thực lực ra sao ai cũng biết cả, tóm lại là không thể dùng lẽ thường để phán đoán, bị những người này để mắt tới chỉ có chết chắc.

“Ta là loại người thất đức như vậy hả?”

Vương Viễn nghiêm mặt nói: “Các ngươi tiến vào từ cửa sau thì chắc hẳn biết phải ra ngoài từ hướng đấy làm sao nhỉ? Ta và Bôi Tử đi cửa trước hấp dẫn sự chú ý của đám thủ vệ còn ba người các ngươi mang theo Cửu Âm Chân Kinh đi cửa sau, ra khỏi Cổ Mộ thì trả lại cho ta.”

“Này…”

Ba người Long Đằng Tứ Hải nghe được những lời Vương Viễn nói thì hơi sửng sốt, đồng thời thầm mừng rỡ trong lòng: “Hòa thượng này bị ngu à mà lại giao Cửu Âm Chân Kinh cho chúng ta… Chúng ta cầm đi rồi còn có thể trả lại cho hắn chắc?”

“Đừng nghĩ đến chuyện nuốt một mình!”

Vương Viễn hiển nhiên biết trong lòng ba người kia đang nghĩ gì, sầm mặt uy hiếp: “Nếu các ngươi dám ém “Cửu Âm Chân Kinh” của ta, cứ chờ mà bị ta đuổi giết đi!”

“Chuyện này! Chúng ta không phải loại người như vậy!”

Long Đằng Tứ Hải cười một tiếng, vươn tay khiêng nắp quan tài lên vai, đồng thời trộm vui mừng: Ra khỏi phái Cổ Mộ chính là giang hồ, giang hồ lớn như vậy, ông đây kiếm một chỗ bế quan, thách ngươi đuổi giết được đấy!

“Đi nhanh đi! Không lại bị thủ vệ tóm!” Vương Viễn hài lòng gật đầu.

Ba người Long Đằng Tứ Hải khiêng nắp quan tài hớn hở rời khỏi khu mộ, để ý gì đến chuyện có ra khỏi được mật đạo hay không chứ, cứ cướp được Cửu Âm Chân Kinh là thắng rồi.

“Lão Ngưu, ngươi bị ngu đấy à?”

Bôi Mạc Đình nhìn bóng lưng ba người rời đi thì vội la lên: “Kia là Cửu Âm Chân Kinh đó, lấy được vào tay rồi chẳng nhẽ bọn họ lại trả cho ngươi?”

“Dĩ nhiên là không!”

Vương Viễn mỉm cười lôi từ trong ngực ra một tấm vải trắng nói: “Ngươi cầm cái này… đi cửa trước.”

“Này… Đây là cái gì?” Bôi Mạc Đình lơ mơ hỏi.

“Khà khà… Cửu Âm Chân Kinh đó!” Vương Viễn cười khì bảo: “Lúc ra khỏi địa lao ở Tây Hồ ta đã mua tấm vải này trong tiệm tạp hóa… Mới rồi ta đã in Cửu Âm Chân Kinh lên đây, thế nên thứ bọn họ cõng đi chỉ là một nắp quan tài bình thường mà thôi. Chờ chốc nữa ta đi cáo trạng với Tiểu Long Nữ, nói bọn họ cõng quan tài trốn vào cửa sau.”

“Đậu mòe! Ngươi thật âm hiểm!” Bôi Mạc Đình đen mặt. Hòa thượng này đúng là xấu xa cùng cực!

“Ngươi thì biết cái gì!” Vương Viễn nói: “Chúng ta có thù với bọn họ, cho dù ta không cáo trạng bọn họ cũng sẽ nhân cơ hội cáo trạng chúng ta! Chủ động còn hơn là bị động!”

“Ngươi nói nghe cũng có lý lắm!” Bôi Mạc Đình nghe Vương Viễn giải thích xong thì tỏ vẻ đã hiểu.

Ba người Long Đằng Tứ Hải có mối thù không đội trời chung với nhóm Một Đám Ô Hợp, Vương Viễn lại lừa lấy Cửu Âm Chân Kinh ngay trước mặt bọn họ, phải nói là thù cũ hận mới tính vào một lượt.

Nếu Vương Viễn khiêng quan tài chạy mất, ba người kia sẽ chẳng có lý do gì mà không thọc gậy bánh xe.

Hắn biết điều này nên thay vì để người khác thọc mình, chẳng bằng mình ra tay trước.

Không tham lam sẽ không ăn trái đắng, ba người Long Đằng Tứ Hải còn cho rằng mình chiếm lời từ Vương Viễn, nào có ngờ bản thân đang làm con mồi cho hắn.

“Ngươi ra đứng chờ ở cửa trước phái Cổ Mộ, ta đi tìm Tiểu Long Nữ tố cáo, chờ thủ vệ ra cửa sau bắt người thì ngươi nhân cơ hội chạy đi!”

Dứt lời, Vương Viễn lách người rời khỏi khu mộ, men theo tiếng đánh nhau tiếp cận Tiểu Long Nữ và Lý Mạc Sầu.

Bôi Mạc Đình thì đi đường vòng chạy ra cửa.

Võ công của Tiểu Long Nữ vốn cao hơn Lý Mạc Sầu một chút, nhưng tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh không thể có thất tình lục dục, bởi vì có Dương Quá, động phàm tâm nên tu vi của nàng lại thấp hơn Lý Mạc Sầu.

Hiện tại Tiểu Long Nữ đang bị Lý Mạc Sầu đánh đến giật lùi liên tiếp, thấy Vương Viễn đuổi theo thì lo lắng hỏi: “Đã tóm được ba tên trộm kia chưa?”

“Bọn họ chạy mất rồi!”

Vương Viễn nói: “Ba người kia trộm một chiếc nắp quan tài rồi chạy về hướng cửa sau.”

“Lũ trộm đáng ghét!”

Nói rồi Tiểu Long Nữ lập tức đuổi theo. Lý Mạc Sầu sao có thể để nàng chạy mất chứ, thế là cũng vung phất trần bám sát không buông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận