Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 868: Thái hậu giả

“Thái hậu?”

Vương Viễn liếc mắt nhìn Phương Đông Chưa Tỏ.

“Chính là Mao Đông Châu của Thần Long Giáo!” Phương Đông Chưa Tỏ nhỏ giọng đáp: “Thái hậu thật đã bị bà ta giam lại rồi.”

“Chẳng trách!”

Vương Viễn sáng tỏ, hóa ra Ngao Bái chỉ là một BOSS nhỏ, BOSS cuối do nhân vật khác đảm nhiệm rồi.

Bấy giờ Khang Hi nói: “Nếu Ngưu đại sư đã muốn vậy, trẫm đồng ý, hai vị hãy đi theo Tiểu Quế Tử một chuyến, đến Từ Ninh Cung lấy kinh thư.”

Nói tới đây, Khang Hi phất tay ra hiệu cho Tiểu Quế Tử.

Tiểu Quế Tử rất không tình nguyện, nhưng vẫn cố nhịn nói: “Nô tài tuân chỉ.”

“Đa tạ hoàng thượng!”

Vương Viễn khẽ gật đầu với Khang Hi, sau đó cả hai theo sau Tiểu Quế Tử rời khỏi ngự thư phòng.

“Hừ hừ!”

Trong ngự thư phòng, Khang Hi thấy bóng lưng mấy người đã rời đi thì nhịn không được cười lạnh một tiếng, miệng lẩm bẩm: “Hôm nay đúng là ngày hoàng đạo, không những giết được lão ác tặc Ngao Bái mà còn thuận tay trừ khử được lão yêu bà, đúng là một công đôi việc.”

Rời khỏi ngự thư phòng, đi một chốc bọn họ rốt cuộc cũng đặt chân tới trước cửa Từ Ninh Cung. Tiểu Quế Tử giục Vương Viễn: “Phật gia, chúng ta cùng nhau giết Ngao Bái, dựa theo lời của tiên sinh kể chuyện, chúng ta cũng coi như là họa nạn có nhau, giờ có phải nên cho ta thuốc giải rồi không?”

“Ngươi gấp gáp như vậy làm gì?”

Vương Viễn bảo: “Ta mới lấy được ba quyển kinh thư, ngươi tính chạy bây giờ luôn hả?”

“Chuyện này…” Tiểu Quế Tử nói: “Quả là không có chuyện gì gạt được Phật gia ngài, nói thật, Tiểu Quế Tử không muốn đi gặp lão yêu bà trong Từ Ninh Cung kia…”

“Lão yêu bà?” Vương Viễn buồn bực hỏi: “Chẳng nhẽ ngươi cũng biết thái hậu là giả?”

“Dĩ nhiên là biết rồi! Thái hậu giả rất độc ác, Hải công công từng cho mấy tiểu thái giám đến Từ Ninh Cung thăm dò, kết quả tất cả đều chết oan chết uổng, thê thảm vô cùng.” Tiểu Quế Tử nói: “Hay là chúng ta đừng đi.”

“Hừm…”

Vương Viễn nghe vậy sờ cằm hỏi: “Hoàng thượng có biết chuyện thái hậu giả không?”

“Biết chứ…” Tiểu Quế Tử đáp: “Hoàng thượng đã muốn diệt trừ từ lâu, nhưng lại kiêng kị võ công tàn độc của bà ta, sợ làm bị thương người vô tội.”

“Sợ bị thương người vô tội?”

Phương Đông Chưa Tỏ cười lạnh nói: “Sợ mất mặt thì có!”

Chuyện thái hậu giả đúng là chả vẻ vang gì cho cam, xử lý không ổn có khi thân phận của hoàng đế Khang Hi sẽ bị nghi ngờ, dùng ít người thì không bắt giữ được thái hậu giả, nhưng dùng nhiều người quá lại sợ chuyện rò rỉ. Nhiều người lắm miệng, tin đồn mà lan ra, mặt mũi của hoàng tộc coi như mất hết.

Hoàng đế Khang Hi nói là sợ bị thương đến người vô tội, kỳ thực là sợ mất mặt, nếu không thị vệ Đại nội nhiều như vậy, dù võ công không bằng thái hậu giả thì dùng chiêu lấy thịt đè người, cao thủ có tuyệt đỉnh đến đâu cũng phải chịu thua chứ huống chi là Mao Đông Châu?

“Cho nên nói, sở dĩ hoàng đế bảo chúng ta đến Từ Ninh Cung lấy kinh thư thực ra là đang mượn dao giết người?” Vương Viễn híp mắt hỏi.

Đúng là phải công nhận, người có thể leo lên làm hoàng đế tuyệt đối không phải hạng ngu xuẩn. Khang Hi mới mười mấy tuổi thôi mà lòng đã sâu như vậy, chẳng trách sau này có Cửu tử đoạt đích (*), đám con lao vào đánh nhau túi bụi, bản thân thì bị Ung Chính đầu độc sát hại.

(*)Cửu tử đoạt đích hay còn gọi là Cửu vương đoạt đích, ý chỉ vào triều đại nhà Thanh, khi Khang Hi Đế còn tại vị, các con trai của ông nổi lên tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế. Lúc bấy giờ, con trai của Khang Hi Đế còn sống sót lại chỉ có hai mươi bốn người, nhưng trong đó đã có chín người tham dự sự kiện đoạt đích.Ung Chính là con trai thứ 4 trong số những người con trưởng thành của Khang Hi Đế.

“Phật gia ngàn vạn lần đừng nói là ta bảo nhé…” Tiểu Quế Tử tự biết mình lỡ miệng, vội vàng nói: “Tiểu Quế Tử chỉ muốn bảo vệ mạng sống của mình mà thôi, dẫu sao ngài mà chết, không có thuốc giải ta cũng chết… Bốn quyển kinh thư kia quan trọng hơn mạng sống sao, nếu không phải vậy thì chúng ta rút lui thôi.”

Tiểu Quế Tử thông minh lại giảo hoạt, dĩ nhiên biết được suy nghĩ của hoàng đế, song so ra thì hiển nhiên mạng sống của hắn ta quan trọng hơn ý muốn của hoàng đế nhiều. Mấy lời hắn ta nói thành ra rất chân thành.

Vương Viễn chợt phát hiện ra, Tiểu Quế Tử này có một năng lực đặc biệt, bất kể lừa người thế nào, nói tới nói lui đều nửa thật nửa giả, luôn khiến người ta cảm nhận được thành ý từ hắn ta.

“Mao Đông Châu kia có lợi hại không?” Vương Viễn hỏi Phương Đông Chưa Tỏ.

“Trong nguyên tác nói so về võ công thì bà ta nhỉnh hơn Ngao Bái chút.” Phương Đông Chưa Tỏ đáp: “Cơ bản ngang tay với Hải Đại Phú bị trúng độc nặng… Song bà ta không phải BOSS loại hình lực tay như Ngao Bái nên chắc dễ đối phó hơn chút.”

“Thật hả?”

Vương Viễn vẫn lấn cấn: “Sao ta cứ cảm giác có cái bẫy nào đó nhỉ? Nếu Mao Đông Châu là BOSS cuối hẳn phải khó đánh hơn Ngao Bái chứ?”

“Có lẽ hệ thống thiết lập cho bà ta mạnh hơn chút chăng?” Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Đây là trò chơi, rất nhiều chỗ đều không hợp lẽ thường.”

“Ngươi nói có lý!”

Vương Viễn lại hỏi Tiểu Quế Tử: “Ngươi mới bảo Hải công công thường xuyên cho tiểu thái giám đến Từ Ninh Cung phải không?”

“Đúng vậy… Còn phái ta tới nữa.” Tiểu Quế Tử hoảng sợ kể: “Cho nên ta mới phát hiện bí mật của thái hậu giả.”

Phương Đông Chưa Tỏ cũng nói: “Hải Đại Phú và thái hậu luôn ngầm so đấu… muốn dồn đối phương vào chỗ chết.”

“Không đúng…” Nói tới đây, Phương Đông Chưa Tỏ lại bảo: “Dựa theo cốt truyện, sau khi ngươi giết Ngao Bái xong mới đi gặp thái hậu mà.”

“Dựa theo cốt truyện, hai vị sẽ không ở đây.” Tiểu Quế Tử nói.

“Ồ?”

Vương Viễn nghe vậy khá sửng sốt.

Trong trò chơi, NPC cấp thấp sẽ không ý thức được thân phận của mình mà chỉ có NPC trí năng cấp cao thôi, ví dụ như Tiêu Phong và Huyền Từ. Tiểu Quế Tử này cùng lắm chỉ là một thái giám nhỏ mà cũng là loại có trí năng, chẳng lẽ hắn ta cũng là NPC cấp cao?

“Vì phòng ngừa vạn nhất, ta không thể đưa thuốc giải cho ngươi!”

Vương Viễn nói: “Bây giờ ngươi quay về thiện giam, dẫn Hải Đại Phú đến đây.”

Thái hậu giả là BOSS cuối, chắc chắc không khó đối phó hơn Ngao Bái bao nhiêu, Hải Đại Phú có thù oán với bà ta, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn…

Bạn cần đăng nhập để bình luận