Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 672: Quả thực là tài hoa tuấn tú

Cùng lúc đó, năm người Vương Viễn đồng loạt nhận được thông báo của hệ thống: Bạn nhận được phương pháp chữa bệnh…

"Đậu má! Có thể hỏi thật hả?" Nhìn thấy thông báo của hệ thống, Trường Tình Tử trợn mắt há hốc mồm, lần này y phục thực sự.

Trường Tình Tử vốn cho rằng Vương Viễn không hiểu y, không khám bệnh được thì cho dù có tới cũng chẳng làm nên trò trống gì, không ngờ tên này mò đại một cách lại có thể khiến Hồ Thanh Ngưu nói ra phương pháp chữa bệnh.

"Hóa ra là cần phải hỏi…" Bôi Mạc Đình cũng trợn mắt há hốc mồm.

"Phí lời!"

Vương Viễn khinh bỉ nói: "Học vấn học vấn! Không hiểu thì phải mở mồm hỏi, đám các ngươi toàn ra vẻ hiểu biết, không thiệt thòi mới là lạ ấy!"

Thế giới trò chơi không cần kinh nghiệm lâm sàng, chỉ cần học được phương pháp là có thể chữa bệnh.

Hồ Thanh Ngưu là Y Tiên, lại còn là đại năng chữ Ngưu, tính ra lão vẫn rất có bản lĩnh. Vương Viễn dựa theo phương pháp của lão đi đến trước mặt người bị thương, thuần thục đổi lại vị trí hai tay, ngay cả vết thương cũng không có, thế giới trò chơi thần kỳ như vậy đó.

Có Vương Viễn làm mẫu, đám Trường Tình Tử và Đinh Lão Tiên cũng có được cách làm nhiệm vụ chính xác.

"Hồ lão sư, người nuốt châm cứu kiểu gì?"

"Hồ lão sư, phổi bên phải bị đinh đâm vào phải làm sao đây?"

"Hồ lão sư, mang thai ngoài ý muốn…"

"Đến bệnh viện Đại Thiết Côn tìm chủ nhiệm Đâm(*)."

(*)Một câu quảng cáo kinh điển, xuất phát từ Quách Đức Cương trên chương trình tấu nói của đài phát thanh. Nguyên văn là: […] mang thai ngoài ý muốn cũng đừng lo, đến bệnh viện Đại Thiết Côn tìm chủ nhiệm Đâm, ba phút phẫu thuật an toàn, có làm lỡ công việc không?[…]. Tiết mục này châm chọc các loại quảng cáo chữa bệnh dung tục, thấp kém và truyền thông quảng cáo lung tung, bừa bãi.

Chẳng mấy chốc, mười lăm bệnh nhân nằm la liệt trước nhà tranh đã được năm người Vương Viễn cứu chữa, tất cả đều khỏi hẳn, sau đó rời khỏi nhà Hồ Thanh Ngưu.

"Lần này may mà có Ngưu ca!"

Trường Tình Tử nhìn thông báo nhiệm vụ hoàn thành, trong lòng phục đến sát đất. Y vốn cho rằng Vương Viễn chỉ có thực lực cao và khá nham hiểm mà thôi, đâu ngờ tên này còn có thể giúp đỡ mình làm nhiệm vụ.

"Đâu có đâu có!"

Vương Viễn khoát tay bảo: "Ta cũng có chuyện tìm lão Tiên đây!"

"Chuyện gì thế? Chuyện mà ngươi cũng không giải quyết được thì ta làm được gì?" Đinh Lão Tiên nói.

"Ngươi là dân chuyên mà!" Vương Viễn nhỏ giọng hỏi Đinh Lão Tiên: "Ngươi có đan dược tăng ngộ tính không?"

"Hở?"

Đinh Lão Tiên nghe thấy lời Vương Viễn nói thì ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi muốn thứ này làm gì?"

"Phí lời! Dĩ nhiên là để tăng thuộc tính!" Vương Viễn muốn câm nín. Chuyện này còn cần phải hỏi à? Mục đích chủ yếu khi chơi game không phải vì muốn nâng thuộc tính bản thân lên cao hơn sao.

"Chuyện này… Không dễ đâu!"

Đinh Lão Tiên rầu rĩ nói: "Mấy loại đan dược tăng lực tay, thân pháp và căn cốt thì còn dễ, chứ đan dược tăng ngộ tính khó điều chế lắm! Ngươi cũng biết mà, ngu thì không thuốc nào chữa được, ngộ tính chính là trí thông minh, cơ bản khi lập tài khoản đã cố định, muốn tăng lên phải đọc sách mới được."

"Sao ngươi nói chuyện nghe ngứa đòn thế nhở!" Vương Viễn đen mặt bảo: "Chế không dễ tức là chế được đúng không?"

Đinh Lão Tiên nói: "Được thì có được, nhưng đó là đan dược Nhị phẩm trở lên, ta tối đa chỉ chế dược thuốc Tam phẩm, ngươi đi tìm sư phụ ta mới được."

"Sư phụ ngươi?" Vương Viễn nghe vậy, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một nam nhân trung niên thích thở ngắn than dài.

"Là tên Tề Ứng luôn mồm nói chuyện và đọc thơ như tâm thần đó hả?" Vương Viễn hỏi.

"Ừ!"

Đinh Lão Tiên gật đầu đáp: "Mấy năm trước lão Tề bị kích thích, có thù hằn lớn với Quang Minh Sứ - Dương Tiêu của Ma giáo. Nếu ngươi đến tìm y, y chắc chắn sẽ bảo ngươi đi giết Dương Tiêu."

"Quang Minh Sứ là cấp bậc gì?" Vương Viễn hỏi một vấn đề khác.

"Dưới Giáo chủ Ma giáo chính là Quang Minh Sứ!" Đinh Lão Tiên so ra khá hiểu rõ tình huống của Ma giáo.

"…"

Vương Viễn không còn gì để nói. Hay lắm, tên Dương Tiêu này mạnh ngang cao tăng đời chữ Huyền của Thiếu Lâm tự, giết y đúng là chẳng dễ dàng gì.

"Võ Đang Trương Thúy Sơn và Ma giáo Ân Tố Tố đặc biệt tới đây cầu y!"

Ngay lúc Vương Viễn đang nhíu mày suy tư làm sao để giết chết Dương Tiêu lấy lòng Tề Ứng, đột nhiên một giọng nói quen thuộc từ nơi không xa truyền tới.

"?"

Vương Viễn quay đầu theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Trương Thúy Sơn đang ôm Trương Vô Kỵ đứng bên kia bờ suối đối diện nhà tranh. Đứng cạnh Trương Thúy Sơn còn có một thiếu phụ xinh đẹp, chắc hẳn đây chính là mẹ của Trương Vô Kỵ - Ân Tố Tố.

Yêu nữ Ma giáo quả nhiên là danh bất hư truyền, dáng dấp nhìn qua có mấy phần quyến rũ.

Đinh Lão Tiên cứ nhìn không rời mắt, trong miệng thì lẩm bẩm: "Thiếu phụ thiếu phụ, cưỡi mây đạp gió…"

Chậc chậc, cái tên không biết xấu hổ này, đã có gái cả quả núi Nga Mi rồi mà còn cảm thấy hứng thú với một người đẹp hết thời của Ma giáo, quả nhiên tâm lý gã có vấn đề.

"Ơ? Ngưu thiếu hiệp cũng ở đây à?"

Lúc này, Trương Thúy Sơn cũng nhìn thấy Vương Viễn, dẫn theo Ân Tố Tố vượt qua dòng suối nhỏ, di chuyển lên xuống mấy lần đã bay tới trước mặt Vương Viễn, sau đó chỉ vào hắn vào giới thiệu với Ân Tố Tố: "Hắn chính là Ngưu thiếu hiệp mà ta đã kể."

"Ha ha!"

Ân Tố Tố nở nụ cười quyến rũ, cảm thán: "Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, tài hoa hào hùng, quả thực là tuấn kiệt võ lâm!"

"A di đà phật!"

Vương Viễn chắp tay trước ngực niệm phật. Ân Tố Tố này đúng là người thành thật!

"Chậc chậc chậc…"

Đám người Bôi Mạc Đình nghe vậy đều bĩu môi. Mắt nhìn kiểu gì vậy, tuấn tú lịch sự dùng trên người tên này được à?

"Phái Võ Đang? Ha ha!"

Bấy giờ có tiếng Hồ Thanh Ngưu từ trong nhà truyền ra: "Hồ mỗ ta có thể diện lớn thật! Đáng tiếc ngươi tới không khéo rồi, lão phu đang mắc bệnh đậu mùa, không thể tiếp khách, các ngươi mau về đi."

"Chuyện này…"

Trương Thúy Sơn bị chủ nhà chặn cửa không cho vào, bấy giờ thân hình đột nhiên thoắt lên một cái, y nói: "Mẫu thân của tiểu nhi chính là con gái của Ân lão tiền bối giáo chủ Thiên Ưng Giáo, cũng không tính là người phái Võ Đang!"

"Có như vậy cũng không cứu được!"

Hồ Thanh Ngưu từ chối thẳng thừng: "Các ngươi nhanh cút đi! Trước khi ta khỏi bệnh, ai cũng không chữa!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận