Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 576: Lệnh Hồ Xung

"Nếu là thứ bà bà đưa cho, Tiểu Ngưu ta dĩ nhiên sẽ nhận!"

Vương Viễn tiện tay nhét viên thuốc vào trong ngực.

Lục Trúc Ông hừ lạnh một tiếng, nhận lấy dây cương trong tay Vương Viễn, tiếp tục đi vào trong đình viện.

Sau khi tạm biệt bà bà và Lục Trúc Ông xong, Vương Viễn đắc ý rời ngõ Lục Trúc.

Chuyến áp tiêu này đúng là có chỗ siêu giá trị!

Dựa theo thiết lập của hệ thống, nhiệm vụ áp tiêu càng khó thì phần thưởng càng cao.

Nhiệm vụ áp tiêu có cấp bậc cao, dọc đường đi gian truân vất vả vô cùng, không gặp ác tặc cản đường thì cũng bị hổ dữ ngăn chặn, nhưng càng khó càng nhận được đồ ngon.

Vương Viễn thì hên rồi, tự dưng kiếm được một chiếc xe ngựa, dọc đường đi chả gặp khó khăn gì, chỉ điều khiển xe ngựa đến thành Lạc Dương là lấy được ba viên thuốc tam phẩm. Phần thưởng của nhiệm vụ này cứ như cho không ấy!

Hôm nay hết gặp BOSS đến áp tiêu, tâm trạng Vương Viễn cực kỳ vui vẻ. Sau khi ra khỏi ngõ Lục Trúc, hắn sung sướng đến quán rượu Hữu Gian, dự định uống mấy chén.

Quán rượu Hữu Gian hôm nay hiếm khi có một đám người chơi vây quanh, hét lớn như đang xem cảnh tượng náo nhiệt nào đó.

Vương Viễn không phải kẻ thích hóng hớt, thấy người ta chen lấn như vậy thì quay người muốn tìm chỗ khác.

Nhưng mà đúng vào lúc này, chỉ nghe trong quán có tiếng người ồn ào: "Ngươi khinh ta không có tiền hả?"

Kế đó có tiếng tiểu nhị vô cùng tốt tính làm lành: "Mặc kệ ngươi là tiểu gia hay lão gia, có tiền mới bán, không bán chịu."

"???!!!"

Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Vương Viễn dừng bước...

Vương Viễn không thích hóng hớt thật, nhưng có chỗ lợi lại là chuyện khác.

Nghe giọng điệu của hai người trong tiệm hiển nhiên là hai NPC đang đối thoại, dựa theo thiết lập hệ thống, hễ là tình huống NPC xuất đầu lộ diện trước công chúng để chạy nội dung cốt truyện thì nhất định có nhiệm vụ để nhận.

Sở dĩ có nhiều người chơi vây quanh đây như vậy vì bọn họ đều đang chờ nhiệm vụ.

Vương Viễn sức lực lớn, tiện tay gạt đám người trước mặt ra, trực tiếp chen vào trong quán.

"Tên này là ai thế?"

"Mẹ nó, chẳng có chút tu dưỡng nào cả!"

Hành vi thô bạo của Vương Viễn khiến tất cả mọi người rất bất mãn, nhịn không được kêu la, nhưng sau khi bọn họ thì thấy rõ dáng vẻ của hắn thì mấy lời thô tục đã đến bên mép cũng đành nuốt trở lại.

Tiếng xấu của Ngưu Đại Xuân đã lan xa ở thành Lạc Dương từ lâu, nhưng lúc trước mọi người chỉ biết có tồn tại một người như vậy thôi, không biết hắn trông như thế nào cả. Sau Hoa Sơn Luận Kiếm, người thành Lạc Dương không biết tới Vương Viễn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tên hòa thượng gian ác này có tu vi cực cao, ngoài ra còn nổi tiếng với sự hung hãn, chẳng ai muốn đắc tội hạng người này chỉ vì xem trò vui cả, thế là rối rít nhường ra một lối đi.

Vương Viễn tiến vào trong tiệm, chỉ thấy trên chỗ bàn gần cửa có một đám lưu manh đang ngồi, đối diện bọn họ là một hán tử say khướt mặc quần áo lam lũ.

Hán tử đã say kia mặc dù có khuôn mặt khá khôi ngô nhưng ăn mặc lôi thôi lếch thếch chẳng khác nào đệ tử Cái Bang, bên hông đeo một thanh trường kiếm, mà thanh kiếm đó hình như không giống hàng rẻ tiền cho lắm.

Người đang tranh chấp với tiểu nhị chính là hán tử say xỉn kia.

"Hừ!"

Tay hán tử bị tiểu nhị xem thường một hồi thì hừ lạnh, tháo thanh kiếm bên hông ra, nâng kiếm quá đỉnh đầu hét lớn với đám người chơi đang hóng hớt: "Ta có một thanh kiếm, ai ra giá cao thì được…"

"Ta ra giá một lượng vàng!"

"Ta ra giá hai lượng vàng!"

Hán tử say nọ vừa dứt lời, tất cả người chơi xung quanh đều kích động.

Thực ra mọi người không để ý đến thanh kiếm lắm, chủ yếu đây là NPC chạy nội dung cốt truyện, ai tạo được mối liên hệ với y sẽ có khả năng nhận được nhiệm vụ.

"Năm lượng vàng!"

Ngay khi tất cả mọi người ra giá, Vương Viễn đột nhiên hét lớn, nâng mức giá lên năm lượng vàng.

Mức giá này không cao cũng chẳng thấp, đối với phần lớn người chơi thường mà nói, tốn nhiều tiền như vậy cho một nhiệm vụ không biết là gì chẳng đáng chút nào, nhưng với một số cao thủ có chút vốn liếng thì điều này vẫn đáng để đánh cược một lần.

"Ta ra…"

Sau khi Vương Viễn ra giá, chẳng mấy chốc đã có người muốn tiếp tục nâng số tiền lên.

"Hử?"

Vương Viễn quay đầu liếc mắt nhìn người chơi nọ, sau đó từ từ rút một cây Thủy Ma Thiền Trượng to bằng miệng bát ra.

"Ặc..."

Người chơi nọ toát mồ hôi lạnh, đang định ra giá thì lập tức nín thinh. Những người khác thấy thế càng chẳng dám hé ra nửa lời.

Nói đùa gì thế, hán tử say xỉn kia trông không cường tráng lắm, tuổi tác cũng không lớn, thực lực chẳng biết cao thấp ra sao, chưa chắc đã cho mình được nhiệm vụ gì ngon. Vì một nhiệm vụ hên xui mất tiền thì không nói, rủi mà chọc phải tên Ngưu Đại Xuân hung ác thì về sau làm sao lăn lộn ở thành Lạc Dương được?

Không sợ bị trộm chỉ sợ bị trộm nhớ thương. Tên lừa trọc khốn nạn này không dễ chọc đâu!

"Ha ha!"

Hán tử say nọ cười cười nhìn Vương Viễn, tiện tay ném kiếm cho hắn: "Của ngươi!"

Nhận được kiếm xong, Vương Viễn liếc nhìn và cho ra một đánh giá hết sức hài lòng.

Hắn là người tập võ, luyện quyền pháp, nhưng thích binh khí là bản năng của đàn ông, hắn dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Thanh kiếm nặng trịch này cầm trong tay hết sức thoải mái, chất lượng thoạt nhìn tốt hơn lúc liếc mắt nhìn một chút, chỗ chuôi kiếm khắc ba chữ - Lệnh Hồ Xung.

"Lệnh Hồ Xung?"

Vương Viễn hơi ngừng lại ngẫm nghĩ, hình như hắn nghe thấy tên này ở đâu rồi thì phải?

Vương Viễn ném một thuật dò xét ra, thuộc tính của thanh kiếm xuất hiện trước mắt hắn.

[Quân Tử Kiếm]

Phẩm chất: Ưu tú

Ngoại công: +120

Nội công: +60

Độ bền: 40/40

Yêu cầu sử dụng: Lực tay 35, thân pháp 47

[Khi trang bị chiêu thức hệ kiếm, thuộc tính ngoại công +40]

[Hạo Nhiên]: Có xác suất 30% phát ra kiếm khí bén nhọn đả thương người.

[Nho Phong]: Tốc độ ra chiêu thức tăng lên 20%

[Khác Thủ]: Tất cả cảnh giới công pháp hệ kiếm +1

Giới thiệu vũ khí: Bội kiếm của đại sư huynh phái Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung, được chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Bất Quần ban cho.

"Trang bị Ưu Tú!!!"

Khi Vương Viễn nhìn thấy thuộc tính của thanh kiếm này thì nhịn không được bật thốt lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận