Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 114: Mời ngươi xem trò hay

"Ha ha ha!"

Đúng lúc này, Đoàn Diên Khánh nói một cách ngoài cười nhưng trong không cười: "Một chiêu này, không biết lão tam đã dùng bao nhiêu lần với ta, nhưng chưa từng bắt đọc ta một lần, chỉ dựa vào điểm này, thì ngươi mạnh hơn hắn rồi đấy!"

Trong lúc nói chuyện, Đoàn Diên Khánh vận chân khí, năm ngón tay của Vương Viễn đang cắm vào lồng ngực của gã lập tức bị bắn ra ngoài.

Vô cùng hiển nhiên, nếu Ác Long Đào Tâm Trảo này gặp phải người có nội lực mạnh hơn mình thì sẽ bị khắc chế.

Vương Viễn thấy nội công của tên đại ác nhân này cao như vậy, sắc mặt tức khắc thay đổi, theo bản năng giơ chân lên đá thật mạnh vào phần bên dưới háng của Đoàn Diên Khánh.

Ai ngờ tên Đoàn Diên Khánh này giống như không hề có cảm giác, vẫn không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, gã giơ chiếc trường thương trong tay lên đâm về phía Vương Viễn.

Vương Viễn tự biết nếu bàn về tu vi võ học, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Đoàn Diên Khánh, vì thế dứt khoát đánh đấm lung tung, lao thẳng về phía trước, hai tay bắt lấy Đoàn Diên Khánh, ý đồ ôm gã vào trong ngực, một lần nữa dùng tuyệt kỹ "Cường Nhân Tỏa Nam".

Có điều công phu của Đoàn Diên Khánh mạnh hơn Trấn Tam Sơn không biết bao nhiêu lần, chỉ thấy chiếc nạng bằng thép bên tay phải của gã duỗi về phía trước, đánh vào ngực của Vương Viễn.

"Keng!"

Nạng thép đánh vào ngực Vương Viễn tạo ra một tiếng vang quái dị.

Đoàn Diên Khánh nhướng mày, thúc giục nội lực ở bên phía tay phải, chân khí lập tức tăng vọt lên theo ý niệm trong đầu.

"Phốc!"

Nạng thép đã cắm sâu vào trong lồng ngực của Vương Viễn hơn ba tấc.

Vương Viễn vô cùng hung ác tàn nhẫn, coi nhẹ nạng thép đang cắm trong ngực mình, hắn đột nhiên lại tiến về phía trước một bước, hai tay tiếp tục vồ về phía Đoàn Diên Khánh.

"Ồ?"

Thấy Vương Viễn hung ác ngang ngược như vậy, trong lòng Đoàn Diên Khánh cũng có chút kinh hãi, gã cũng biết sức lực của Vương Viễn rất lớn, tất nhiên không dám để cho Vương Viễn bắt được.

Ngay lúc hai tay của Vương Viễn duỗi tới trước mặt, nạng thép bên phía tay trái của Đoàn Diên Khánh đâm xuống dưới đất, cả người bay về phía sau mấy mét kéo dài khoảng cách với Vương Viễn.

Vương Viễn vừa định xông về phía trước, lại phát hiện lúc này trên người mình có thêm một trạng thái “Phong Huyệt”, khiến hắn không thể động đậy.

Khuôn mặt Đoàn Diên Khánh không chút cảm xúc nhìn Vương Viễn, hỏi: "Ngươi thật sự không muốn bái lão phu làm sư phụ?"

Đoàn Diên Khánh từ bé đã sống trong phú quý giàu sang, cũng từng trải qua khó khăn gian khổ, tính cách cực kỳ cao ngạo, rất ít khi tán thưởng một người giống như bây giờ.

Dựa vào võ công của Đoàn Diên Khánh, người bình thường hoàn toàn không thể lại gần, Vương Viễn không chỉ liên tục đánh trúng gã hai lần, còn suýt chút nữa giết chết gã, có thể thấy được trên con đường “dụng” võ, hắn rất có năng khiếu.

Càng làm cho Đoàn Diên Khánh kinh ngạc chính là, Nhất Dương Chỉ chính là tuyệt học điểm huyệt cao cấp nhất trong thiên hạ, vậy mà điểm ở trên người Vương Viễn lại mất mấy giây mới có tác dụng, căn cốt mạnh mẽ như vậy, tuy rằng ngộ tính hơi thấp, nhưng cũng là một hạt giống tốt trong việc học “võ”.

Vương Viễn từ chối vô cùng dứt khoát: "Kết giao bằng hữu thì được, muốn bái sư thì nghỉ đi! Dù sao ta đánh không lại ngươi, cùng lắm thì ngươi giết ta."

"Ha ha ha!"

Đoàn Diên Khánh cười nói: "Ta làm sao có thể giết ngươi chứ, chỉ cần ngươi giúp ta làm một chuyện, ta còn có phần thưởng cho ngươi nữa là."

"Ồ? Chuyện gì?" Vương Viễn nghe vậy bèn cảm thấy vui vẻ.

"Hừ hừ!" Đoàn Diên Khánh cười lạnh nói: "Chặt hai cái đầu chó của Đoàn Chính Minh, Đoàn Chính Thuần xuống! Như vậy lão phu sẽ không cần ngươi phải bái sư mà vẫn có thể dốc hết sức lực dạy dỗ ngươi toàn bộ công phu trên người."

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn phát động... Đẳng cấp Kinh Thế Hãi Tục... có muốn nhận hay không?]

Đoàn Diên Khánh vừa dứt lời, bên tai Vương Viễn đã vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Ngươi vẫn nên giết ta đi!" Vương Viễn không nói gì.

Tên Đoàn Diên Khánh khốn khiếp này coi mình là trò đùa hả.

Đoàn gia chính là danh môn chính phái, vừa nghe Đoàn gia gặp nạn, lão hòa thượng Huyền Bi đã vạn dặm xa xôi đến đây để trợ giúp một tay, Vương Viễn giết chưởng môn của Đoàn gia, như vậy không phải là muốn trở thành kẻ thù của võ lâm chính phái sao? Thiếu Lâm tự chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

Thêm nữa, Đoàn Chính Minh là ai chứ? Hoàng đế của nước Đại Lý! Không nói tới bên người y cao thủ như mây, chính tu vi của Đoàn Chính Minh cũng chỉ thấp hơn Đoàn Diên Khánh một chút. Hơn nữa Đoàn Chính Minh cũng không phải là một kẻ tàn tật, nếu đánh thật thì có lẽ Đoàn Diên Khánh cũng không phải là đối thủ của y, kêu Vương Viễn đi giết Đoàn Chính Minh thì chẳng khác nào kêu Vương Viễn tự đi tìm đường chết.

Muốn giết thì cứ giết, hà tất phải phiền phức như vậy.

"Ha ha ha!"

Đoàn Diên Khánh cười xấu xa nói: "Ngươi không muốn đi thì lão phu cũng không cưỡng ép, chỉ là đáng tiếc ngươi lại bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy. Có điều lão phu cảm thấy ngươi rất xấu, trò chuyện với ngươi cũng không tồi, muốn mời ngươi đi xem một trò hay.”

Dứt lời, Đoàn Diên Khánh bay tới trước mặt Vương Viễn, một tay kẹp Vương Viễn ở dưới nách.

Vóc người của tên Đoàn Diên Khánh này cũng không to cao cho lắm, Vương Viễn lại vô cùng cường tráng, Đoàn Diên Khánh kèm hai bên Vương Viễn như vậy, quả thật trông rất mất cân đối.

Bị Đoàn Diên Khánh kẹp lấy, Vương Viễn không giãy giụa được, chỉ có thể gào to: "Thả ta xuống, ngươi có bị hôi nách không vậy!"

"Bộp!"

Sắc mặt của Đoàn Diên Khánh ngay lập tức tối sầm lại, một trượng đâm vào ót của hắn. Vương Viễn ngay lập tức im bặt, không nói một tiếng nào.

Ngay sau đó, nạng thép của Đoàn Diên Khánh lại chỉ về một phía khác, một luồng kình khí bắn trúng Bôi Mạc Đình cách đó mấy mét đã sống dở chết dở.

Huyệt đạo trên người Bôi Mạc Đình được giải, cả người tê dại loạng chòa loạng choạng bò dậy từ trên mặt đất.

Lúc này, Đoàn Diên Khánh nhìn chằm chằm Bôi Mạc Đình nói: "Ngươi tới hoàng cung Đại Lý báo tin, nói người mà bọn họ muốn tìm đang ở Vạn Kiếp cốc! Người của Đoàn gia sẽ đưa phần thưởng cho ngươi!"

Nói xong, nạng thép của Đoàn Diên Khánh đâm xuống dưới đất, mang theo Vương Viễn bay đi.

Chỉ để lại Bôi Mạc Đình với vẻ mặt ngỡ ngàng khi vừa nhận được nhiệm vụ.

...

Bạn cần đăng nhập để bình luận