Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 500: Lẽ nào ngài muốn truyền y bát của phương trượng cho ta?

Đi tới Đại Hùng bảo điện, lão hòa thượng Huyền Từ đã chờ từ lâu. Một tháng không thấy, có vẻ như lão già này đã gầy đi trông thấy, thế nhưng ánh mắt cũng trở nên thâm thúy hơn bình thường rất nhiều, hình như võ công cũng đã tinh tiến hơn trước.

“Sư phụ, ngài tìm ta?”

Bên trong Đại Hùng bảo điện hai người Vương Viễn và Huyền Từ, không có sáu lỗ tai, Vương Viễn không hề khách sáo kéo một chiếc bồ đoàn ngồi trên mặt đất.

“Đồ nhi Đại Xuân! Ngươi đến rồi!”

Huyền Từ cũng không để ý sự vô lễ của Vương Viễn, lạnh nhạt nói: “Có thể thấy được tu vi của ngươi đã tinh tiến không ít.”

“Ngài cũng vậy!” Vương Viễn cười nói: “Sư phụ, có phải ngài lén lút tu luyện không đó, sao ta có cảm giác tu vi của ngài cũng tinh tiến không ít.”

“Ngươi có thể nhìn ra?”

Huyền Từ hơi sửng sốt, lão có chút kinh ngạc.

Trong “Đại Võ Tiên”, NPC có đẳng cấp cao có thể che dấu thông tin của bản thân, trước giờ Huyền Từ vẫn luôn luôn khiêm tốn, cũng không thích bộc lộ tài năng, không nghĩ tới một người chơi cấp thấp như Vương Viễn lại nhìn ra được võ học của bản thân đã tinh tiến.

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha nói: “Ta cũng tập võ từ nhỏ, tùy mặt gửi lời cũng chỉ là những thủ đoạn cơ bản mà thôi. Lão đại ngươi ẩn mình vẫn chưa đủ đâu... Ta vẫn chưa thể nhìn ra độ nông sâu của những người có cấp bậc giống như Kiều Phong .”

“Ha ha ha!”

Huyền Từ cười nói: “Tiêu thí chủ là rồng phượng trong loài người, mấy ngày trước ta đi một chuyến tới núi Vân Thai, đã gặp y.”

“Tiêu thí chủ?” Vương Viễn mù mờ không hiểu.

“Chính là Kiều Phong! Vốn họ gốc của y là Tiêu, bây giờ đã thay đổi dòng họ!” Huyền Từ nói.

“Các ngươi lại đi truy sát y?” Vương Viễn cau mày.

Lão hòa thượng Huyền Từ thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?

“Nói ra thật xấu hổ!” Huyền Từ đỏ mặt nói: “Nếu không phải Tiêu thí chủ hạ thủ lưu tình, e rằng ngươi đã không còn được nhìn thấy sư phụ nữa rồi. Và tu vi của sư phụ cũng sẽ không tinh tiến đến mức này.”

“Ặc...”

Vương Viễn gãi đầu, cái hiểu cái không. Ý của Huyền Từ là bọn họ không biết xấu hổ tới cửa để gây rắc rối, lại bị Tiêu Phong hung hăng “dạy dỗ” một trận, còn thuận tiện giúp lão tăng lên cảnh giới tu vi...

“Ngài gọi ta đến không phải là để nói với ta những việc này chứ...” Vương Viễn nói: “Lẽ nào ngài muốn truyền y bát của phương trượng cho ta?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi (ngươi suy nghĩ cái rắm ấy)!” Huyền Từ cạn lời, lão lắc đầu nói: “Nên để ai làm phương trượng, ta không thể đoán được. Ta tìm ngươi tới là muốn nói với ngươi một chuyện lớn, ngươi chớ nên sợ hãi!”

“Yên tâm!” Vương Viễn nói: “Tuy rằng ta không phải là Điều Tử, nhưng ta cũng không sợ một thứ gì hết.”

“Ngươi đã nghe nói qua về Hoa Sơn Luận Kiếm chưa?” Huyền Từ nghiêm túc hỏi.

“Hoa Sơn Luận Kiếm! Biết chứ, còn biết rất rõ!”

Trong lòng Vương Viễn âm thầm kêu gào: “Ông đây bế quan ở Mộc Nhân Hạng một tháng là để làm gì? Không phải là vì Hoa Sơn Luận Kiếm này sao! Ngài nói xem ta có biết hay không.”

“Nhìn vẻ mặt của ngươi là biết ngươi chưa từng nghe qua rồi!”

Không chờ Vương Viễn trả lời, Huyền Từ đã lắc đầu nói: “Hoa Sơn Luận Kiếm là chuyện lớn trong chốn võ lâm, cụ thể có thể truy ngược lại (lược bớt mười nghìn chữ)... Vì lẽ đó nếu đạt được thứ hạng tốt ở Hoa Sơn Luận Kiếm là có thể dương danh thiên hạ, Thiếu Lâm tự ta cũng nở mày nở mặt. Thế nên Hoa Sơn Luận Kiếm lần này dù là đối với ngươi hay là đối với Thiếu Lâm tự đều là một việc vô cùng quan trọng, hiểu chứ?”

Huyền Từ vừa dứt lời, Vương Viễn bèn nhận được nhắc nhở của hệ thống: [Ngươi phát động nhiệm vụ hoạt động “Hoa Sơn Luận Kiếm”, có tiếp nhận hay không.]

“Hóa ra hoạt động Hoa Sơn Luận Kiếm được mở ra như thế nào!”

Lúc này Vương Viễn cũng phản ứng lại, hóa ra hoạt động Hoa Sơn Luận Kiếm hoạt động là do sư tôn môn phái trực tiếp tuyên bố cho người chơi, xem ra những người chơi khác chỉ cần đạt đến cấp bốn mươi, sau đó hẳn cũng sẽ được sư tôn môn phái cắt cử nhiệm vụ.

Nhân phẩm của lão già Huyền Từ thế nào tạm thời không đề cập tới, nhưng chắc chắn lão già này sẽ đặt hết mọi thứ vào sự nghiệp của Thiếu Lâm tự.

Ý tứ trong lời nói của Huyền Từ hết sức thấu triệt, Hoa Sơn Luận Kiếm là chuyện lớn của toàn bộ giang hồ, đến lúc đó không chỉ có các đệ tử xuất sắc của các môn phái khác tham dự, những người chơi mới cũng sẽ có mặt để xem cuộc chiến. Nếu Vương Viễn có thể giành được thứ hạng cao trong lần hoạt động này, như vậy có thể chứng minh tu vi của Vương Viễn là vô địch trong những người cùng thế hệ, đồng thời cũng có thể chứng minh Thiếu Lâm tự mới thật sự là môn phái lớn đệ nhất thiên hạ.

“Đệ tử đã rõ!” Vương Viễn nghe vậy, bình tĩnh gật đầu.

[Nhắc nhở của hệ thống: Bạn nhận nhiệm vụ hoạt động “Hoa Sơn Luận Kiếm”.]

(Hoa Sơn Luận Kiếm)

Cấp bậc nhiệm vụ: Không

Nội dung nhiệm vụ: Tham gia hoạt động Hoa Sơn Luận Kiếm, đồng thời giành được thứ hạng trong hoạt động Hoa Sơn Luận Kiếm thông qua hình thức thi đấu đơn hoặc thi đấu đoàn đội.

Phần thưởng: Không biết.

Bối cảnh nhiệm vụ: Hoa Sơn Luận Kiếm được tổ chức hai mươi năm một lần là chuyện trọng đại trong võ lâm. Tất cả các môn phái lớn sẽ phái những đệ tử mạnh nhất, tranh giành ngai vàng đệ nhất thiên hạ. Đỉnh Hoa Sơn, võ lâm xưng hùng, quần hào tịnh khởi, thùy dữ tranh phong.

“Trẻ nhỏ dễ dạy!”

Huyền Từ vừa lòng gật đầu nói: “Là đệ tử duy nhất của ta, ta đã đặt toàn bộ vinh dự của Thiếu Lâm tự lên người ngươi đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận