Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 623: Thành Lạc Dương

Mười phút nghỉ ngơi giữa trận kết thúc, trận đấu thứ hai bắt đầu, chiến đội Một Đám Ô Hợp lựa chọn bản đồ cảnh tượng.

Trận thứ nhất so sánh chất lượng cao thủ, trận thứ hai thì so sánh về thực lực tổng hợp của đội ngũ.

Nói thật thì, trận đấu thứ hai chính là trận đấu mà Một Đám Ô Hợp không chắc chắn nhất.

Bởi vì trận đầu có Vương Viễn và Tống Dương trấn thủ, lấy được hai điểm đúng là không thành vấn đề, ván thứ ba so về chiến thuật, điểm này thì Vương Viễn có thể tự xưng là không thua những người khác.

Chỉ có trận đấu thứ hai lại khiến cho người ta cảm thấy có chút bất lực.

Dù sao người chơi lên sàn đấu là hoàn toàn ngẫu nhiên, điều này không nằm trong sự khống chế của người chơi, trong trường hợp thực lực tổng hợp của đoàn đội thấp hơn đối phương, kết quả của trận đấu thứ hai sẽ không ổn định, lấy toàn bộ điểm của đối thủ hoặc đối thủ lấy toàn bộ điểm của mình, cái nào cũng có thể xảy ra.

Hơn nữa dựa vào thực lực của người chơi hai bên chiến đội, tỷ lệ chiến đội Một Đám Ô Hợp bị lấy toàn bộ điểm lớn hơn rất nhiều.

Thế nên lựa chọn bản đồ chính là nhân tố duy nhất mà người chơi có thể khống chế, nhất định phải suy xét một cách cẩn thận.

Nhìn từ góc độ của Một Đám Ô Hợp, bản đồ càng lớn thì càng tốt, rất dễ để người chơi chơi trò thả diều, cho dù không thắng được thì vẫn có thể hòa nhau.

“Rừng rậm nguyên thủy thì sao?” Phi Vân Đạp Tuyết hỏi.

Rừng rậm nguyên thủy là bản đồ lớn nhất, có địa hình phức tạp nhất trong trò chơi, ở nơi này ánh sáng bị che phủ, rất thích hợp để chạy trốn.

Ở chung với Vương Viễn không lâu, Phi Vân Đạp Tuyết đã học được rất nhiều “đường ngang ngõ tắt”, còn chưa đấu võ mà hắn ta đã nghĩ tới việc chạy trốn.

“Không được!” Vương Viễn lắc đầu nói: “Chọn rừng rậm nguyên thủy chẳng phải là quá lộ liễu sao, rất dễ khiến người ta nhận ra ý đồ chạy trốn của chúng ta, tất nhiên bọn họ sẽ có sự đề phòng!”

“Thật sao?” Điều Tử vuốt cằm nói: “Cách chơi trốn chạy rồi thả diều của chúng ta không phải đã quá rõ rồi sao? Gần như đã viết hết lên mặt rồi...”

“Ngươi câm miệng lại đi!” Vương Viễn nhìn Điều Tử với vẻ căm tức.

Hắn sẽ không nói mình là một tên mù đường, vừa vào rừng rậm là lạc đường, đến lúc đó lại bị đối thủ chơi trò thả diều.

“Vậy chọn bản đồ gì đây?” Phi Vân Đạp Tuyết hỏi.

“Thành Lạc Dương!” Vương Viễn suy nghĩ một lúc, sau đó thản nhiên trả lời.

Tuy rằng trong Một Đám Ô Hợp có một vài người tới từ những nơi khác, nhưng thành Lạc Dương tuyệt đối là chủ thành mà Một Đám Ô Hợp quen thuộc nhất. Dù sao cũng là một trong bốn chủ thành lớn nhất, bản đồ thành Lạc Dương không chỉ lớn, hơn nữa còn tương đối phức tạp, chơi trốn tìm ở đây, có thể nói hiệu quả mà nó mang lại không hề kém rừng rậm nguyên thủy là bao.

“Được!”

Phi Vân Đạp Tuyết gật đầu, tiện tay chọn bản đồ là thành Lạc Dương.

Phi Vân Đạp Tuyết vừa nhấn vào nút xác nhận, bản đồ sàn đấu bắt đầu thay đổi, rất nhanh một bản đồ chủ thành bao la hùng vĩ xuất hiện ở trước mắt của tất cả mọi người.

Hệ thống cũng rất có tính người, sợ bản đồ quá lớn, vì để đề phòng xảy ra trường hợp khó xử là sau khi trận đấu kết thúc mà người chơi hai bên vẫn còn chưa tìm được đối phương, thế nên hệ thống chỉ chọn một phần cảnh tượng ở thành Lạc Dương.

Toàn bộ cảnh tượng được bao bọc bởi tường thành, bên dưới tường thành là những ngôi nhà dân cư ngay ngắn, ở phía Bắc của bản đồ là một tòa tháp cao sáu tầng, còn phía Nam là một khu chợ rộng rãi, ở mỗi đầu chợ lại có một đền thờ.

Tuy rằng bản đồ này cũng không nhỏ, chẳng qua đã thu nhỏ gấp mấy chục lần so với thành Lạc Dương chân chính.

“Đám khốn khiếp này!”

Nhìn thấy cảnh tượng mà đám người Một Đám Ô Hợp lựa chọn, đám Ngũ Nhạc Hùng Phong không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Má nó, bọn họ đến đây để thi đấu thật hả? Đấu tổ đội lôi đài cũng là thi đấu đơn, chọn bản đồ lớn như vậy, muốn làm gì vừa xem đã hiểu ngay.

Thành Lạc Dương, mệt cho đám người này còn nghĩ ra được, giống như bản đồ rộng bao nhiêu thì họ chọn rộng bấy nhiêu ấy. Cũng may vì tiết kiệm thời gian, không chuyển cả thành Lạc Dương tới đây.

Chọn bản đồ xong, trận đấu bắt đầu.

Ánh sáng lóe lên, tuyển thủ hai bên xuất hiện ở dưới hai đền thờ ở hai đầu chợ của thành Lạc Dương.

Người chơi lên sàn đấu đầu tiên của Một Đám Ô Hợp là cao thủ của phái Tinh Túc - Trường Tình Tử, còn bên phía Ngũ Nhạc Hùng Phong, người lên sàn đấu ván đầu tiên chính là Nặng Như Thái Sơn – đệ tử của phái Cổ Mộ.

Phái Cổ Mộ na ná phái Võ Đang, là một môn phái toàn năng, có thể nhanh có thể chậm có thể công có thể thủ, khuyết điểm duy nhất chính là thao tác rất khó, không “thân thiện” với người chơi mới cho lắm, nhưng cao thủ của phái Cổ Mộ đều tương đối khó chơi.

Vương Viễn cũng đã từng “va chạm” với tên Nặng Như Thái Sơn này, thực lực của gã rất không tầm thường, nếu không có Song Đầu Ma Viên hỗ trợ, cho dù là Vương Viễn, muốn giết gã thì cũng phải tốn một chút sức lực.

Có điều Trường Tình Tử cũng không phải là ngồi không.

Ở giai đoạn đầu của trò chơi, môn phái hệ độc cực kỳ “lỗi”, phái Tinh Túc lại được xưng là môn phái độc công mạnh nhất, là cổ vương có thể sống sót ở phái Tinh Túc, thực lực của Trường Tình Tử cũng không thể coi thường.

Trận đấu bắt đầu.

Loáng một cái, Trường Tình Tử đã biến mất ở trước mặt Nặng Như Thái Sơn.

“!”

Tuy Nặng Như Thái Sơn không “lỗi game” như Vương Viễn, nhưng gã cũng là cao thủ hàng đầu.

Nhìn thấy đối thủ biến mất, Nặng Như Thái Sơn không chút hoang mang lùi về phía sau vài bước, tựa lưng vào tường, đồng thời duỗi hai tay về phía sau, tay trái rút một thanh kiếm nhẹ, tay phải rút một thanh kiếm nặng, hai thanh kiếm bảo vệ trước mặt.

“Ồ?”

Thấy Nặng Như Thái Sơn thế nhưng lại rút ra hai thanh kiếm cùng một lúc, khán giả không khỏi có chút khó hiểu.

Tinh túy của phái Cổ Mộ là ở chỗ đổi kiếm, vì lẽ đó mặc dù vác trên lưng hai thanh kiếm nhưng mỗi khi đánh nhau cũng chỉ có thể dùng được một cái. Vì sao cái tên này lại quái lạ như vậy, thế nhưng đồng thời sử dụng cả hai thanh kiếm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận