Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 798: Bối Hải Thạch

Vương Viễn nhìn hắn ta với vẻ mặt tươi cười, sau đó nhún vai bảo: “Kẻ nào không phục thì ta sẽ đá hắn ra ngoài!”

“Ngươi!!”

Nghe được lời này của Vương Viễn, Đao Chém Búa Bổ lập tức sững sờ.

Không thể không nói lời này vẫn vô cùng có sức uy hiếp. Trong phụ bản, người chơi rời đội sẽ mất quyền chia trang bị, hơn nữa còn bị cưỡng ép rời phụ bản sau ba mươi giây, mọi người vốn tới đây để hại Vương Viễn, nếu lúc này bị hắn đá ra, vậy chẳng phải là hỏng việc hay sao?

“Được rồi được rồi!”

Tuyết Sơn Thần Kiếm thấy thái độ của Vương Viễn cứng rắn như vậy, vội vàng đi tới làm người giảng hòa, nói: “Dù sao cũng không phải thứ đáng giá gì, chúng ta hà tất phải tranh giành thứ này... A Đao, ngươi bình tĩnh chút đi.”

Nói đến đây, y nhắn trong kênh trò chuyện của chín người: “Trước tiên cứ để hắn đắc ý một lúc đi, lát nữa gặp Bối Hải Thạch, hắn ăn bao nhiêu cũng phải nôn ra bấy nhiêu thôi!”

Băng qua Tiệp Báo đường, chính là Sư Uy đường, đường chủ tên là Trần Xung Chi, cũng là một BOSS cấp sáu mươi, sở trường là đao pháp, dưới tay còn có mười mấy tên hộ vệ.

Cũng giống như lúc trước, Vương Viễn vẫn tỉnh bơ nhàn nhã ở một bên như cũ, còn chuyện đánh BOSS hoàn toàn giao lại cho nhóm người Tuyết Sơn Thần Kiếm.

Không thể không nói, đám người chơi hại người này vẫn khá là có kinh nghiệm, xử lý hộ vệ, đánh hội đồng Trần Xung Chi, tất cả đều tiến hành đâu ra đấy. Tâm trí của đám người này đều đặt ở việc làm thế nào để hại chết Vương Viễn, mà vẫn chưa ý thức được mình đang làm công cho hắn.

Chưa được bao nhiêu hiệp, Trần Xung Chi cũng bị mấy người này hợp lực đánh gần hết máu, rồi Vương Viễn lại xông tới, dùng một chưởng thu đầu người, thuận tiện độc chiếm luôn hai lượng bạc và trang bị nổ ra từ trên người gã ta.

Lúc này, đám người Tuyết Sơn Thần Kiếm cũng bất đắc dĩ, trong lòng có bất mãn thế nào thì cũng không dám phản kháng lại, sợ Vương Viễn không vui một cái là đá thẳng người đi. Không còn cách nào khác, ai kêu tên hòa thượng này lại là một con mồi khá khó đối phó chứ.

Nếu là cao thủ bình thường thì mọi người chỉ cần mượn sức của BOSS, ở bên cạnh đánh lén là được, cho dù Vương Viễn có đá bọn họ ra khỏi đội thì mọi người vẫn có thời gian ba mươi giây, mà chín đánh một thì cũng đủ để giết người cướp của trong vòng ba mươi giây rồi.

Nhưng hiện giờ thực lực mà Vương Viễn thể hiện ra, hiển nhiên cao hơn mọi người quá nhiều, nên chỉ có mượn tay của Bối Hải Thạch, thì đám người Tuyết Sơn Thần Kiếm mới có thể chắc chắn đánh chết hắn trong ba mươi giây.

Bởi vậy, cho dù hành động của Vương Viễn có quá đáng đến đâu, thì đám người Tuyết Sơn Thần Kiếm cũng đều phải nhịn xuống.

Dù sao thì đám người Tuyết Sơn Thần Kiếm cày mấy BOSS giống như Triển Phi và Trần Xung Chi cũng không chỉ có một lần, đồ tốt cũng đã sớm bị họ vét sạch rồi. Bây giờ những thứ nổ ra đó kém trang bị trên người Vương Viễn không biết bao nhiêu lần.

Vì thứ rác rưởi này, mà đuổi đi con mồi vất vả lắm mới đợi được này, rõ ràng không phải là hành động sáng suốt gì.

Tuyết Sơn Thần Kiếm còn không quên an ủi mọi người: “Từ xưa đến nay, người làm việc lớn không để ý đến những chuyện vặt vãnh, chúng ta nhất định phải kiên nhẫn mới được!”

“Thấy gớm!”

Những người khác đều trợn trắng mắt, mẹ nó chứ, chúng ta chỉ là đánh dã chiến mà thôi, nói trắng ra thì cũng chỉ có kỹ thuật, bản lĩnh cao hơn chặn đường cướp của một chút, làm việc lớn con mẹ ngươi ấy.

Nhưng suy cho cùng thì Tuyết Sơn Thần Kiếm cũng là đại ca, tuy trong lòng mọi người khó chịu, nhưng vẫn không dám trái ý y.

BOSS thứ ba của Trường Lạc Bang tên là Mễ Hoành Dã, thực lực cao hơn Triển Phi và Trần Xung Chi một chút, nhưng vẫn khó chống lại được đám người Tuyết Sơn Thân Kiếm với kinh nghiệm phong phú. Tuy rằng trận đánh không thể tùy theo ý mình như với hai BOSS trước đó, nhưng trải qua một phen cố gắng, Mễ Hoành Dã vẫn chết trong tay Vương Viễn một cách không cam lòng, di sản đều bị hắn cuỗm sạch cả.

Sau khi giết chết Mễ Hoành Dã xong, mọi người một đường tiến tới một cái sân lớn, ở trung tâm sân là một đàn tế, xung quanh đàn tế có mười mấy cao thủ tinh anh của Trường Lạc Bang đi qua đi lại. Trên đàn tế là một ông già ngồi thẳng.

Ông già này tầm năm, sáu mươi tuổi, mặt mày xanh xao, giống như bị bệnh lao, trong tay cầm một chiếc quạt giấy, lúc này đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên đàn tế.

Nhìn thấy ông già trên đàn tế đó, mấy người Tuyết Sơn Thần Kiếm đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng tản ra mọi hướng.

Lúc này, ông già trên đàn tế đột nhiên mở trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Viễn và bảo: “Tuy Trường Lạc Bang ta không phải danh môn chính phái, nhưng cũng không phải hạng người không chuyện xấu nào không làm, rốt cuộc tôn giả là thần thánh đến từ phương nào, vậy mà lại dẫn người tới Trường Lạc Bang ta, tàn sát bang chúng của Trường Lạc Bang ta, lẽ nào không coi Bối Hải Thạch ta ra gì.”

Ông già vừa dứt lời, trước mắt Vương Viễn đã hiện ta thông tin về Bối Hải Thạch.

Diệu Thủ Hồi Xuân – Bối Hải Thạch (Uy Chấn Thiên Hạ)

Cấp bậc: 75.

Cảnh giới: Không có.

Điểm khí huyết: 500.000/500.000

Điểm nội lực: 5.000/5.000.

Võ học tinh thông: Ngũ Hành Lục Hợp Chưởng.

Giới thiệu bối cảnh: Trợ thủ đắc lực của bang chủ Trường Lạc Bang, Tư Đồ Hành, võ công cao cường, thái độ làm người khôn khéo, vô cùng tinh thông y thuật và độc thuật.

Võ học đặc thù: Ngũ Hành Lục Hợp trận.

BOSS cấp bảy mươi lăm, hơn nữa còn là cấp bậc Uy Chấn Thiên Hạ. Bối Hải Thạch này so với mấy người trước đó rõ ràng mạnh hơn không ít, vả lại người này còn là BOSS có cả y thuật và độc thuật.

Y thuật có thể nhanh chóng hồi máu, còn độc thuật chính là kiểm soát việc liên tục mất máu. Hai thuộc tính này có thể nói là những thuộc tính khiến người ghê tởm nhất trong trò chơi, mà một mình Bối Hải Thạch này lại chiếm cả, từ đó có thể nghĩ ra được độ khó chơi của lão.

Bối Hải Thạch này cũng xuống tay quyết đoán hơn mấy người Triển Phi nhiều, sau khi đọc xong đoạn đối thoại trong cốt truyện nguyên tác, lão gấp quạt giấy trong tay lại.

“Vù!” một tiếng, một màn sương độc đã xuất hiện trên đỉnh đầu Vương Viễn, bao phủ cả người hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận