Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 807: Cẩu Tạp Chủng cố chấp

Thạch Phá Thiên nhìn thấy Tạ Yên Khách thì kích động chạy tới.

“Cẩu Tạp Chủng, là ngươi đó hả?”

Tạ Yên Khách nhìn thiếu niên trước mặt, mừng rỡ ngồi dậy hỏi.

“Là ta đây bá bá… Ngày đó ta đang tu luyện nội công ngài dạy thì đột nhiên ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy lại biến thành bang chủ bang Trường Lạc, là ta bảo Xuân sư phụ dẫn ta về đây!” Cẩu Tạp Chủng cẩn thận tường thuật lại những chuyện mình đã trải qua cho Tạ Yên Khách nghe.

“Ồ…”

Vương Viễn híp mắt nhìn Tạ Yên Khách: “Hóa ra nội công âm dương giao thoa kia là do ngươi dạy gã…”

“Ặc…”

Tạ Yên Khách đỏ mặt, vội vàng hỏi Thạch Phá Thiên để lảng tránh chuyện này: “Cho nên ngươi đã nhờ hòa thượng này phải không?”

“Không!”

Cẩu Tạp Chủng đáp chắc nịch: “Xuân sư phụ đưa ta về đây, ta tặng cho hắn một bình rượu, không tính là nhờ vả.”

“Ừ!” Tạ Yên Khách gật đầu, nói với giọng hơi thất vọng: “Tính tình ngươi vẫn như lúc xưa, chẳng thay đổi chút nào cả!”

“Lão bá bá, ta nghe nói ngươi sắp chết?” Thạch Phá Thiên đầu tiên ngu ngơ cười một tiếng, sau đó lo lắng hỏi.

“Ta…”

Nghe được câu hỏi của Thạch Phá Thiên…, Tạ Yên Khách suýt chút nữa nghẹn thở, đang yên đang lành sao mình lại sắp chết được?

“Ngươi nghe ai nói?” Tạ Yên Khách trợn mắt nhìn Vương Viễn rồi quay sang hỏi Thạch Phá Thiên.

“Xuân sư phụ nói đó!”

Thạch Phá Thiên nâng tay lên chỉ vào Vương Viễn.

“A di đà phật!” Vương Viễn chắp tay lại, chớp chớp mắt ra hiệu với Tạ Yên Khách rồi bắt đầu bịa chuyện: “Quả thực là vậy, hôm đó chẳng phải Tạ tiên sinh luyện công đến tẩu hỏa nhập ma, tình hình rất nguy hiểm nên mới cố ý bảo ta đi tìm Cẩu Tử ca về, chẳng lẽ ngươi quên mất rồi?”

“Này… Ừ!”

Tạ Yên Khách thường xuyên làm nhiều chuyện xấu, thấy ánh mắt này của Vương Viễn thì lập tức ý thức được hắn đang toan tính gì đây, vì vậy thuận theo nói: “Đúng vậy! Lão phu không còn sống được bao lâu nữa, trước khi chết chỉ muốn gặp ngươi một lần.”

“Lão bá bá…”

Thạch Phá Thiên nghe Tạ Yên Khách nói vậy thì bật khóc tu tu.

Thấy thằng nhóc này khóc thảm thiết quá chừng, Tạ Yên Khách bèn hung tợn trừng với Vương Viễn, hiển nhiên đang lên án: “Con lừa trọc nhà ngươi rốt cuộc đang tính giở trò gì?”

“Thiện tai thiện tai!”

Vương Viễn chắp tay niệm phật, lộ ra vẻ mặt đầy thương hại: “Cẩu Tử ca, Tạ tiên sinh có phải có ơn nuôi dưỡng với ngươi không?”

“Ừ đúng vậy!”

Thạch Phá Thiên lau nước mắt nói: “Nếu không có Tạ bá bá, ta vẫn còn xin cơm ở Hậu Giam Tập…”

“A di đà phật!”

Vương Viễn vỗ một phát lên bả vai Thạch Phá Thiên: “Tuy ta là người thiếu văn hóa nhưng cũng biết công sinh không bằng công dưỡng. Tạ tiên sinh nuôi ngươi lớn khôn chẳng dễ dàng gì, bây giờ tiên sinh sắp gần đất xa trời, phải chăng ngươi nên làm gì đó.”

“Ừm!”

Thạch Phá Thiên gật đầu thật mạnh: “Chỉ cần là chuyện ta làm được, ta nhất định sẽ giúp Tạ bá bá.”

“Đúng là một đứa bé ngoan!” Nói tới đây, Vương Viễn lại quay sang hỏi Tạ Yên Khách: “Tạ tiên sinh, trước khi chết ngươi còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không?”

“Hay cho một tên đại hòa thượng âm hiểm xảo trá!”

Vương Viễn vừa nói ra lời này, Tạ Yên Khách lập tức ngầm hiểu suy nghĩ của hắn.

Thạch Phá Thiên là một người lương thiện, hơn nữa tính cách còn hơi cố chấp. Tuy loại người này rất ngớ ngẩn, nhưng tính nguyên tắc lại vô cùng mạnh, gã nói không cầu xin người, thì chắc chắn sẽ không cầu xin người, hơn nữa có ép buộc dụ dỗ cũng vô dụng hết.

Đối phó với loại người lương thiện, không có tâm cơ, lại còn thích nghĩ cho người khác này, cách làm có hiệu quả nhất chính là dùng đạo đức để trói buộc.

Người không cầu xin người chắc chắn cũng không thích nợ người ta ơn huệ, không nói đến Tạ Yên Khách rốt cuộc có phải tên thuê lao động trẻ em để chăm sóc mình hay không, hay là cố ý truyền thụ nội công âm dương đối nghịch để hại Thạch Phá Thiên, nhưng chuyện Tạ Yên Khách nuôi lớn gã, lại còn dạy gã võ công là thật.

Người xưa coi trọng trời, đất, quân, thân, sư nhất. Ơn dưỡng dục và ơn truyền nghệ, là thứ không gì có thể báo đáp được.

Lúc này, nếu mạng của Tạ Yên Khách thật sự chẳng còn bao lâu, Thạch Phá Thiên hoàn thành nguyện vọng của lão ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chính vì Vương Viễn nhận ra được điểm này, cho nên mới nói với Thạch Phá Thiên rằng Tạ Yên Khách sắp đi đời nhà ma rồi… Về phần hậu quả thì sao… Với tính cách đơn thuần đó của gã, nếu Tạ Yên Khách không chết, gã vui còn chẳng kịp nữa là, nên đương nhiên sẽ không truy cứu chuyện bị hai người lừa.

Lúc này, Tạ Yên Khách phải gọi là phục sát đất Vương Viễn. Mẹ nó chứ, sinh sống với Cẩu Tạp Chủng này lâu như vậy rồi, mà sao mình lại không nghĩ ra cách này cơ chứ?

Tạ Yên Khách cũng cực kỳ xảo quyệt, Vương Viễn cũng đã nói đến thế rồi, lão ta hiển nhiên cũng sẽ không không biết tiếp theo nên làm thế nào.

“Cẩu Tạp Chủng này!”

Tạ Yên Khách thuận theo lời nói của Vương Viễn, bảo: “Lão phu thân là đại hiệp giữ lời nhất trong thiên hạ, một đời làm việc quang minh lỗi lạc, nhưng lại chỉ có một điều hối tiếc trong cuộc đời.”

“Lão bá bá, ngươi có tiếc nuối gì vậy? “Thạch Phá Thiên không thèm nghĩ ngợi mà trực tiếp chui vào bẫy.

“Ta còn nợ ngươi một lời hứa…” Tạ Yên Khách đáp: “Nếu không giúp ngươi hoàn thành lời hứa này, thì làm sao lão phu có thể tự xưng mình là đại hiệp giữ lời nhất trong thiên hạ được chứ?”

“Không sao đâu lão bá bá, ta sẽ tạm thời coi như không có lời hứa này…” Thạch Phá Thiên vội vàng bảo.

“Vớ vẩn!”

Tạ Yên Khách tức giận nói: “Ngày đó ngươi cầm Huyền thiết lệnh đến, chính là chuyện mà người trong thiên hạ đều rõ như ban ngày. Làm sao có thể ngươi nói không có thì không có được? Vậy không phải coi lời nói của Tạ Yên Khách ta là nói xạo hay sao?”

“Không… không có.” Thạch Phá Thiên vội vàng xua tay, đáp: “Ta chỉ không muốn cầu xin người khác mà thôi.”

“Ngươi… thằng ranh con thối tha nhà ngươi!” Tạ Yên Khách vặn vẹo, cơn giận lập tức bị Thạch Phá Thiên khơi dậy. Cẩu Tạp Chủng này trăn trở nhiều năm như vậy, mà chỉ nói được một câu thế này thôi sao.

“Cẩu Tử ca này!” Vương Viễn thấy Tạ Yên Khách bị Cẩu Tap Chủng kéo vòng trở về, vội vàng ở bên cạnh bảo: “Lẽ nào ngươi vẫn chưa nhìn ra sao?”

“Hở? Nhìn ra cái gì cơ?” Thạch Phá Thiên đầu đầy mờ mịt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận