Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1107: Thu mua trang bị không thể hỏng

“Có điều kiện!” Vương Viễn nói: “Nhất định không có độ bền, không thể hư hỏng."

“Không có độ bền, không thể hư hỏng?” Đinh Lão Tiên cau mày nói: “Loại trang bị này ta nhớ là từng gặp rồi, cây Thủy Ma Thiền Trượng kia của ngươi không phải chính là loại đó sao?"

"Đúng vậy! Nhưng bây giờ nó đã không còn là Thủy Ma Thiền Trượng nữa rồi." Vương Viễn cầm Đấu Chiến ra lắc lư trước mắt Đinh Lão Tiên.

"Cái này... đây là? Tổ sư nhà ngươi?" Đinh Lão Tiên dường như đã khám phá ra một bí mật đáng kinh ngạc nào đó.

“Đúng vậy!” Vương Viễn nói: “Đồ trắng không có độ bền không thể hư hỏng, chính là Thần Binh bán thành phẩm!”

Vương Viễn nói cho Đinh Lão Tiên những kiến thức mà hắn thu được từ chỗ Âu Dã Tử.

“Thảo nào, thảo nào... Không ngờ loại đồ vật nhìn tưởng như rác rưởi này lại là bảo vật như vậy.” Đinh Lão Tiên cảm thán: “Sao ngươi không tự mình thu thập?"

“Ta đâu có ngu!" Vương Viễn nói: “Ta vừa có được Thần Binh lại bắt đầu thu mua loại đồ trắng không thể hư hại, chỉ cần có chút đầu óc là có thể phát hiện ra chuyện gì đang xảy ra."

“Cũng đúng!” Đinh Lão Tiên gật đầu một cái, rồi lại nói tiếp: “Vậy thì tại sao ngươi không thu mua cả Thần Châu?"

“Thần Châu khác với thần binh bán thành phẩm!” Vương Viễn lắc đầu nói: “Thủy Ma Thiền Trượng còn có thể lấy được ở những nơi cấp thấp như Hắc Phong Trại, chứng tỏ thần binh bán thành phẩm có tỷ lệ rơi, nhưng Thần Châu chứa sức mạnh bản nguyên của Thần Binh, há có thể lấy được dễ dàng? Ta nghi ngờ nó sẽ nằm trong tay những BOSS cao cấp hoặc ẩn giấu ở những nơi vô cùng nguy hiểm."

Thần Binh được coi là trang bị có phẩm chất cao nhất, cách để có được nó chắc chắn sẽ không dễ dàng, theo thiết lập của Âu Dã Tử để suy đoán thì tỷ lệ xuất hiện của Thần Binh bán thành phẩm không thấp, nhưng khả năng nhặt được Thần Châu không liên quan tới tỷ lệ xuất hiện, nếu không Âu Dã Tử sẽ không chủ động cung cấp đầu mối.

Đinh Lão Tiên gật đầu nói: "Ngươi nói có lý! Quái nhỏ bình thường cũng sẽ không rơi ra những vật phẩm đặc biệt này, thứ này chỉ có quái vật cấp BOSS mới có thể rơi ra."

Đinh Lão Tiên nói xong lại tiếp tục: "Chỉ có vậy thôi sao? Cứ nhắn tin cho ta là được rồi, cũng đâu phải ta nghe không hiểu, còn bắt người ta đi một chuyến."

"Còn có chuyện khác."

"Có chuyện gì vậy?"

“Mở cho ta cửa đi Hoàng Long phủ!” Vương Viễn nhếch mép cười nói: “Ta không có tiền, cho ghi nợ trước!”

"Đệt!"

Đinh Lão Tiên tự tát mình một phát, thà không hỏi còn hơn.

Hoàng Long phủ là thủ đô của Liêu Quốc, nằm ở Bắc Man.

Tương tự như Đại Lý ở Nam Hoang, đây là tòa thành phồn hoa và thịnh vượng nhất trong toàn bộ vùng Bắc Man.

Liêu Quốc và Đại Tống ở gần nhau, quan hệ ngoại giao cũng không đặc biệt hài hòa, nhưng những chuyện đó không ảnh hưởng quá nhiều tới quan hệ của các người chơi.

Khu vực Bắc Man không có nhiều môn phái hùng mạnh cho lắm, nhưng nơi này lại có sản vật phong phú, khoáng vật vô biên và thảo dược bạt ngàn, cho nên khu vực Bắc Man là nơi đóng quân của rất nhiều phòng làm việc lớn, đa số người chơi bình thường ở đây cũng là người chơi hệ sinh hoạt.

Mục đích của những người chơi này cũng không giống với mục đích của những người chơi Trung Nguyên, bất luận là phòng làm việc hay người chơi hệ sinh hoạt đều chơi game với mục đích kiếm tiền nuôi gia đình là chính, cho nên ở Hoàng Long Phủ rất ít khi nhìn thấy những người chơi cầm vũ khí hay sở hữu võ nghệ cao cường. Phần lớn người chơi đều mở quán nhỏ bán đồ ở hai bên đường cái.

"Vật liệu vừa rẻ vừa ngon đây... nhân sâm núi Trường Bạch loại mới."

"Bán các loại trang bị tân thủ... Do thợ rèn cao cấp sản xuất, món nào cũng đều là tinh phẩm..."

Những tiếng hò hét như vậy không ngừng vang lên bên tai, nghe vô cùng sống động và náo nhiệt.

Thậm chí Vương Viễn còn tìm được Đổ Thạch ở một góc.

"Cắt quặng sắt đây, năm đồng một lần cắt! Đập một cái xe đạp thành xe máy, cắt một cái liền kiếm lời!"

"Hơ!"

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Vương Viễn không khỏi thở dài, quả nhiên mỗi tòa thành đều có nền văn hóa lớn đặc trưng của riêng mình.

Vương Viễn đến đây để làm chuyện lớn, không phải đến để bán buôn bán lẻ, thế nên tất nhiên hắn sẽ không dừng lại quá lâu ở trên đường, chỉ vừa cảm khái vừa rảo bước nhanh hơn đi thẳng tới hoàng cung.

San Quân cụ thể là cái gì Vương Viễn cũng không rõ, nhưng bên trong nó có chữ Quân, xem ra chính là một dạng binh lính của Liêu Quốc. Nếu người cầm Thần Châu là tổng giáo đầu của San Quân, vậy tất nhiên sẽ xuất hiện ở trong Triều Đình.

Cho nên cứ trực tiếp tới cửa hoàng cung hỏi thăm là được.

"Này? Hòa thượng béo kia, sao ta thấy ngươi quen mặt thế?"

Vương Viễn còn chưa đi được vài bước, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

"???"

Vương Viễn vừa quay đầu liền nhìn thấy một anh chàng mập mạp đang ngồi ở góc tường, khoanh tay nhìn mình, nở nụ cười đầy gian trá.

Ở nơi mua bán vật tư này, nếu gặp được ai đó, thì chắc chắn chính là Cung Hỉ Phát Tài.

Trước mặt Cung Hỉ Phát Tài có một tấm vải màu đỏ, sạp hàng vỉa hè của hắn ta xếp đầy những tảng đá, trong tay hắn ta còn cầm một bình nước, thi thoảng lại tưới một ít nước lên trên để làm sáng những viên đá.

Hóa ra người mở quán bán Đổ Thạch chính là hắn ta.

"Hóa ra là tiểu tử nhà ngươi!"

Thấy người gọi là anh em nhà mình, Vương Viễn cũng không khách sáo, xoay người bước tới hỏi: "Sao lại chuyển qua buôn bán thứ này rồi? Không bán nguyên liệu nữa sao?"

Cung Hỉ Phát Tài cười nói: "Haha, vừa sang năm mới mà... ta nghỉ ngơi vài ngày, tới Hoàng Long Phủ dạo chơi mấy hôm."

Vương Viễn nhìn sạp hàng nhỏ trên đất, đen mặt nói: "Hai ngày nghỉ ngơi trong miệng ngươi chính là đi bán mấy thứ này?"

Làm thương nhân buôn nguyên liệu không làm, đi đến đây mở cái sạp hàng nhỏ, không lẽ là vì muốn trải nghiệm và quan sát dân tình?

“Đi chơi mà, chơi thế nào mà chẳng là chơi." Câu trả lời của Cung Hỉ Phát Tài rất hùng hồn khí thế, khiến Vương Viễn cũng phải cạn lời.

“Nghe nói ngươi không về nhà trong dịp năm mới này?” Cung Hỉ Phát Tài hỏi lại.

“À, đúng thế!” Vương Viễn gật đầu.

"Ngay cả điện thoại cũng không gọi một cuộc?"

"Dù sao cũng bị ăn mắng..." Vương Viễn vò đầu bứt tai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận