Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 830: Đại đạo là đơn giản nhất, bình thường nhất

“Công pháp thuộc tính tương đồng?... Đậu mòe, ngươi may thế!”

Nghe được câu trả lời của Vương Viễn, Bôi Mạc Đình và Phương Đông Chưa Tỏ đã biết là chuyện gì rồi.

Dựa theo điều kiện học tập, vì Vương Viễn có tu vi nội công nên chắc chắn không thể học được Hấp Tinh Đại Pháp, nhưng trên người hắn có công pháp thuộc tính tương đồng thì lại là chuyện khác. Nó tương đương với việc dung hợp được những công pháp không thể dung hợp…

Không ngờ tên Vương Viễn này lại liệu trước được mà đi học Bắc Minh Thần Công.



Trong nhiệm vụ đi Mai Trang này, Phương Đông Chưa Tỏ tìm ra tang vật của Khúc Linh Phong, Bôi Mạc Đình không những đánh chặn đường Hướng Vấn Thiên mà còn làm thịt được Nhậm Ngã Hành, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Đông Phương Bất Bại giao cho. Vương Viễn đi theo cọ nhiệm vụ còn thó thêm được công pháp Bắc Minh Thần Công bản thiếu.

Nói chung tất cả mọi người đều có thu hoạch khá phong phú.

Sau khi rời khỏi Mai Trang và thêm bạn tốt nhau, cả ba tách ra mỗi người một ngả.

Phương Đông Chưa Tỏ phải về Thần Bộ Ti báo cáo nhiệm vụ, ác tặc Nhậm Ngã Hành ăn trộm bức tranh chữ cổ trong Đại Nội, giờ đã đền tội, tang vật cũng lấy về được.

Bôi Mạc Đình thì quay về Hắc Mộc Nhai nhận thưởng.

Vương Viễn trở lại Thiếu Lâm tự, nghiên cứu chiêu thức mà hắn mới học được – [Quyền Chấn Bát Phương].

Quyền Chấn Bát Phương là một chiêu võ học khống chế diện rộng, bởi vì là quyền pháp Bất Nhập Lưu nên phẩm chất hạn chế. Mức sát thương của chiêu này mặc dù có hạn nhưng hiệu quả tấn công đẩy lùi và cứng nhắc trên phạm vi lớn lại cực kỳ hiếm hoi.

Không chỉ riêng một chiêu, mà chiêu nào chiêu nấy trong đây đều rất hiếm và mạnh, bất kể là bắt tóm, đánh choáng, đẩy lùi, hỗn loạn, thậm chí là giải khống chế,… đều là những hiệu ứng đặc biệt mà công pháp cấp cao thậm chí là tuyệt học chưa chắc đã có.

Rõ ràng chỉ là một quyền pháp Bất Nhập Lưu nhưng lai có thể dung hợp nhiều hiệu ứng đặc biệt như vậy, có thể thấy môn võ học này thần kỳ nhường nào.

Càng thần kỳ hơn là, độ thuần thục yêu cầu để tăng từ tầng bảy lên tầng tám của môn võ học này ước chừng lên đến mười nghìn điểm.

Phải biết rằng, công pháp tuyệt học, từ tầng chín lên tầng mười cũng không yêu cầu độ thuần thục tận mười nghìn điểm, một môn võ học Bất Nhập Lưu mới tầng thấp mà đã yêu cầu nhiều như vậy, chỉ có thể dùng một cụm từ kỳ lạ để hình dung mà thôi.

Hiện tại, Vương Viễn đã học tổng cộng mười hai chiêu thức võ học bị động.

Người chơi chỉ có thể trang bị tối đa mười chiêu thức, vốn Vương Viễn còn định quên luôn môn quyền pháp Bất Nhập Lưu này, nếu dùng nó thì phải bỏ trống một ô trang bị công pháp như thuật dịch dung hay thuật nói bằng bụng, nhưng khi nhìn thấy thuộc tính của nó, hắn đột nhiên không muốn bỏ nữa.

Môn quyền pháp này không hề bất nhập lưu như trong mô tả, không biết luyện đến tầng cảnh giới cao nhất sẽ như thế nào?

..

Vương Viễn nghĩ là làm.

Vốn hắn còn định đến phái Cổ Mộ tìm “Cửu Âm Chân Kinh”, hiện giờ lại thay đổi lộ trình, dẫu sao dù có lấy được Cửu Âm Chân Kinh cũng chưa chắc đã học được, nhưng môn quyền pháp này không hạn chế cấp bậc, chỉ cần cố gắng luyện tập là có thể lên đến tối đa.

Đi tới đường hầm Mộc Nhân, Vương Viễn thuê một phòng VIP rồi chui tọt vào đó bắt đầu luyện quyền pháp bất nhập lưu mới nhận.

Ban đầu hắn còn cảm thấy chiêu thức của môn quyền pháp này rất bình thường, nhưng sau khi càng dùng càng thuần thục, hắn lại càng cảm thấy ngạc nhiên và hãi hùng.

Chiêu thức của bộ quyền pháp tính ra mà nói không hề tinh xảo, toàn bộ chiếu theo những động tác võ thuật vô cùng trụ cột, nhìn qua là thứ lập ra để cho người tập võ nhập môn. Nhưng theo cảnh giới cảm ngộ tăng lên, Vương Viễn phát hiện nó mặc dù không biến hóa chiêu thức bao nhiêu nhưng từng chiêu từng thức, mỗi một động tác đều rất đơn giản, trực tiếp, đạt được hiệu quả ngay lập tức, mỗi lần ra tay đều có thể đánh gục đối thủ bằng những động tác vô cùng chuẩn xác và nhanh chóng.

Người xưa nói đại đạo vốn là điều đơn giản nhất, bình thường nhất cấm có sai.

Quyền pháp đơn thuần, gãy gọn chính này là cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu mà người học võ đang theo đuổi.

Tốc độ tu luyện chiêu thức nhanh hay chậm phải xem ngộ tính, còn tốc độ tu luyện nội công nhanh hay chậm là do căn cốt.

Phải công nhận ngộ tính của Vương Viễn là một nan đề cực lớn… mười ngàn điểm thuần thục đối với hắn mà nói là một con số thiên văn.

Bế quan ước chừng nửa tháng Vương Viễn mới tăng cảnh giới Dã Cầu Quyền lên tầng tám.

Đồng thời hắn cũng học được thức thứ tám trong Dã Cầu Quyền - [Quỷ Khóc Thần Gào].

[Quỷ Khóc Thần Gào]: Thúc giục nội lực, phát ra một âm thanh hút hồn, mang theo hiệu ứng khiến kẻ địch hỗn loạn và khiếp sợ. Nội công tu vi càng cao, hiệu quả và sát thương của chiêu thức càng mạnh.

Đây là một chiêu thức nội công thuộc loại hình khống chế, đối với một người chơi có tu vi nội công cực cao như Vương Viễn mà nói nó có thể gọi là thần kỹ.

Song điều khiến hắn cảm thấy sụp đổ chính là, độ thuần thục khi tăng lên mỗi cấp của Dã Cầu Quyền đã biến thành hai mươi nghìn điểm.

Cứ theo cái đà này thì từ tầng thứ chín lên tầng cao nhất ít nhất cũng phải mất bốn mươi nghìn điểm thuần thục.

Vương Viễn tuyệt vọng nhìn yêu cầu độ thuần thục cao khủng khiếp này.

Mười nghìn điểm ngốn mất của hắn một tháng, suy ra bốn mươi nghìn điểm là bốn tháng, cộng thêm độ thuần thục cần để từ tầng tám lên tầng chín thì nữa là phải tốn ngót nghét nửa năm.

Trong “Đại Võ Tiên”, nội công khác với ngoại công, nội công có thể treo máy tu luyện nhưng khi tu luyện ngoại công phải trực tuyến, khoa chân múa tay từng chiêu từng thức một. Thử nghĩ mà xem, phải ở trong căn phòng tù túng này luyện đi luyện lại mấy động tác giống nhau, còn lặp đi lặp lại từ ngày này qua tháng khác, đó là chuyện khô khan và nhàm chán nhường nào chứ?

Mục đích khi chơi trò chơi không phải là để vui vẻ, thoải mái sao? Tự giam mình ở đây tu luyện tăng thực lực chính là chịu tội…

Một tháng này, Vương Viễn đã có ý nghĩ từ bỏ rất nhiều lần nhưng vẫn miễn cưỡng kiên trì được, giờ bảo luyện thêm nửa năm nữa chắc hắn điên mất thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận