Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1439: Trở về Thiếu Lâm tự

Là thấy Huyền Từ không đụng đao? Hay ai cho gã dũng khí đó?

Trước kia Cái Bang có Tiêu Phong lãnh đạo, sự nghiệp phát triển không ngừng, nói là đại bang đệ nhất thiên hạ cũng không đủ. Nhưng đám xin cơm thối này đầu óc có lỗ, tin lời nói một phía của tiện nhân Khang Mẫn kia, tự chặt cánh tay mà đuổi Tiêu Phong đi. Từ đó về sau, Cái Bang không gượng dậy nổi nữa, thế hệ sau không bằng thế hệ trước.

Mà bản thân Thiếu Lâm tự chính là đại phái đệ nhất thiên hạ, truyền thừa ngàn năm, trong chùa cao thủ nhiều như mây.

Phương trượng Huyền Từ thì lại được nhân sĩ giang hồ kính ngưỡng tôn trọng, thêm vài nhiệm vụ của Vương Viễn, càng khiến cho danh dự Thiếu Lâm tự nổi tiếng khắp thiên hạ, giống như mặt trời ban trưa. Cho dù là nội tình môn phái hay là danh vọng võ lâm, đều không phải thứ mà Cái Bang có thể so sánh được.

Nói riêng về thực lực cá nhân, nếu Tiêu Phong muốn định đoạt lại vị trí minh chủ võ lâm một lần nữa, chắc chắn sẽ không có người chất vấn thực lực của Cái Bang. Nhưng hiện giờ, Trang Tụ Hiền này là cái thá gì? Nghe cũng chưa bao giờ nghe nói tới, vậy mà dám khiêu chiến minh chủ võ lâm? Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?

Loại chuyện lớn thế này, chắc chắn tất cả người chơi đều sẽ phải đi giúp vui. Vương Viễn thân là đại sư huynh Thiếu Lâm tự, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Tuy danh vọng của Vương Viễn trong giang hồ rất cao, nhưng hắn cũng đã làm không ít chuyện, đắc tội với không ít người. Đại hội võ lâm tức là các môn phái lớn đều có mặt, Vương Viễn thật sự sợ Nhạc Bất Quần và Tả Lãnh Thiền cũng ở đó, rồi sẽ bỏ đá xuống giếng ở đại hội võ lâm, kéo chân Thiếu Lâm tự.

"Rầm rầm!"

Vương Viễn vừa muốn thu xếp hành lý về Thiếu Lâm tự tìm hiểu tin tức một chút, thì đột nhiên một con bồ câu đưa tin đậu lên cái đầu trọc của Vương Viễn.

Nhận thư thì thấy là Huyền Từ gửi tới, tin nhắn trong thư rất đơn giản, chỉ có một câu: "Đồ nhi, mau trở về!"

"Chuyện này..."

Cầm bồ câu đưa tin của Huyền Từ, Vương Viễn có chút thất thần.

Giữa những con chữ không khó nhận ra, Huyền Từ dường như rất vội, thậm chí có một loại cảm giác vội vã muốn gặp Vương Viễn một lần cuối cùng.

Loại tình huống thế này, Vương Viễn rất hiếm thấy.

Huyền Từ là dạng người bực nào? Lão hồ ly này không chỉ có phật hiệu cao thâm, tu vi cực cao, hơn nữa tâm tư còn kín đáo khó dò.

Ngày thường, lão đều là hỉ nộ không lộ, Vương Viễn ngồi đối diện với lão nhìn lão cười tủm tỉm mà cũng không dám xác nhận rốt cuộc là lão nhân này đang vui hay đang giận. Nay ngay cả trong tin của bồ câu cũng mang theo sự vội vàng, hiển nhiên là có chuyện lớn gì đó.

Tình huống làm cho Huyền Từ thất thố như vậy, Vương Viễn chỉ từng gặp một lần, đó chính là vụ Hư Trúc mất tích...

Thấy Huyền Từ vội vã như vậy, chẳng lẽ Trang Tụ Hiền cũng là con riêng của Huyền Từ?

Nếu không thì, Trang Tụ Hiền thật sự quá lợi hại? Ngay cả Huyền Từ cũng sợ gã đoạt mất chức minh chủ võ lâm?

Trong lòng Vương Viễn tràn đầy nghi ngờ, không dám chậm trễ thêm chút nào, một giây cũng không ngừng, trực tiếp đi trạm dịch truyền tống về Thiếu Lâm tự.

Sau khi đi vào Thiếu Lâm tự thì thấy nơi này không còn yên bình như lúc xưa nữa. Côn tăng hộ tự đã bày sẵn trận địa đón quân địch, trên núi dưới núi đều bố trí tốt nhân thủ.

Hiển nhiên là vô cùng coi trọng đại hội võ lâm lần này.

Ngày xưa, Thiếu Lâm tự đông như trẩy hội, người chơi các phái không có việc gì đều qua đây tản bộ một vòng, chiêm ngưỡng những tháp cổ ngàn năm. Nay đệ tử phái khác đều đã bị đuổi xa, chỉ có người chơi Thiếu Lâm tự mới được ra vào, ai nấy đều mang sắc mặt nghiêm túc.

Biến hóa thình lình xảy ra khiến cho Vương Viễn càng cảm thấy, hoạt động lần này có gì đó là lạ.

"Ngưu ca, ngươi đã trở lại rồi!"

Trong lúc Vương Viễn đang khó hiểu, thì trước mặt đột nhiên có vài người chơi đi tới.

Những người này Vương Viễn đều quen biết, có cao thủ chuyên nghiệp Công Đức Vô Lượng và Rõ Như Ban Ngày, còn có đệ tử của Phương Chứng - Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, cùng với cao thủ Thiếu Lâm tự Ba Nghìn Thế Giới.

Từng người đều là đại cao thủ trong chốn giang hồ, hơn nữa nhìn bộ dạng bọn họ có lẽ phi thăng đã lâu, phật quang lưu chuyển khắp người, khí thế trang nghiêm.

"Ừ!"

Vươn tay không đánh người mặt cười, tuy ngày thường, quan hệ giữa Vương Viễn và mấy người này không tốt lắm, nhưng người ta đã chủ động chào hỏi, Vương Viễn sẽ không gây hấn.

"Các ngươi ở đây làm gì thế?"

Vương Viễn tò mò hỏi.

Đám người này cũng chẳng phải bạn bè tốt gì, lúc này lại tụ cùng một chỗ thì rất kỳ quái.

"Vừa nhận nhiệm vụ... phải liên kết tất cả lực lượng có được, làm tốt công tác phòng vệ Thiếu Lâm tự! Ngưu ca không nhận được nhiệm vụ à?" Ba Nghìn Thế Giới xem như là người có quan hệ tương đối khá với Vương Viễn trong đám này, chủ động giải thích.

"Thì ra là thế! Ta còn chưa nhận!" Vương Viễn lắc đầu.

Xem ra Huyền Từ cũng sẽ giao công tác phòng vệ Thiếu Lâm tự cho hắn.

"Khà khà!"

Lúc này, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đột nhiên cười nói: "Ngưu ca cũng không cần quá vội vã đi tiếp nhiệm vụ đâu. Có mấy người chúng ta đây, cam đoan Thiếu Lâm tự không chút sơ hở."

"?"

Vương Viễn giật mình, tên quỷ chán ghét Huỳnh Hoặc Thủ Tâm này khi nào lại tốt bụng vậy.

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm lại nói tiếp: "Đại hội võ lâm lần này không như bình thường, người tới đều là cao thủ Tiên Thiên, Ngưu ca ngài đừng có đi ra chọc phiền toái. Ngài chính là đại sư huynh của Thiếu Lâm tự ta, vạn nhất bị người ta một kiếm miểu sát, chẳng phải là vứt hết mặt mũi Thiếu Lâm tự sao."

"Mẹ nó..."

Vương Viễn đen mặt, biết ngay tên chó này không đổi được thói ăn phân mà. Còn tưởng tên Huỳnh Hoặc Thủ Tâm này đổi tính rồi, hóa ra là bẫy hắn ở đây.

Như Phương Chứng không phục Huyền Từ, thì Huỳnh Hoặc Thủ Tâm cũng đặc biệt không chịu phục đại sư huynh là Vương Viễn từ tận đáy lòng. Mặc dù đã bị Vương Viễn chỉnh đốn vài lần, lại không nhớ lâu, luôn tìm ngược trước mặt Vương Viễn.

Vốn người này còn có chút kiêng kỵ với tu vi của Vương Viễn, nhưng lúc này gặp, thấy Vương Viễn còn chưa độ kiếp thì không nhịn được bắt đầu coi thường, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường đối với Vương Viễn.

Ai nha, ngươi vẫn còn là đại sư huynh Thiếu Lâm tự sao, người tài giỏi có danh tiếng trong chốn giang hồ bây giờ, có ai không phải cao thủ Tiên Thiên. Ngươi, một tên chưa phi thăng lại không biết xấu hổ mà làm đại sư huynh, nhanh chóng tự mình từ chức nhường cho người khác đi thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận