Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1018: Gấu trúc ham ăn

Còn giá trị của Ngự Linh cấp mười này hoàn toàn có thể dùng suy nghĩ thông thường để hình dung, một con thú cưỡi cấp một tầm thường đã có giá trị mười lượng vàng, vậy chi phí tối thiểu cho một con thú cưỡi cấp mười phải tương đương với hai mươi vạn lượng vàng.

Huống hồ đây không chỉ là vấn đề gia tăng tốc độ di chuyển, mà còn là vấn đề thể diện của người chơi.

Ngay cả khi người chơi hệ giàu xổi, có đủ cả tài lực lẫn vật lực trong tay như Phi Vân Đạp Tuyết dùng khả năng tài chính để tạo ra một con thú cưỡi cấp mười, thì nó vẫn chênh lệch rất nhiều về mặt thể diện và giá trị so với con thú cưỡi cấp mười trời sinh của Vương Viễn.

Điều này cũng giống như xe được cải tiến với hàng cao cấp...Cấp bậc là trời sinh, tính năng dù có tốt đến mấy thì xuất thân vẫn quyết định giá trị của bạn.

Đừng nói Ngưu Đại Xuân này chính là con trai của công ty Long Đằng đấy nhé?

"Dây cương bắt ác thú? Đó là cái gì?"

Quả nhiên, trong khi mọi người đang bất ngờ trước sự may mắn của Vương Viễn, thì cũng có không ít người chơi với kỹ năng quan sát mạnh mẽ của mình đã chú ý tới bốn từ "dây cương bắt ác thú".

Trong cửa hàng chỉ có dây cương bằng đồng và bạc linh tinh gì đó, họ chưa từng nghe nói đến dây cương bắt ác thú bao giờ.

"Cái này phải hỏi chủ tiệm thú cưỡi!"

Một người chơi từng tiếp xúc với dây cương bắt ác thú cho biết: "Hình như là một trăm vàng một cái, dùng để bắt thú cưỡi không có thuộc tính tỷ lệ."

"Chỉ một trăm vàng? Không có tỷ lệ?"

"Đúng...Còn rẻ hơn cả loại dây cương đắt nhất, nhưng cũng không phải mức giá mà người bình thường có thể tiêu phí được."

"Ngươi phải nghĩ như thế này, bắt được một con cấp mười thì đáng giá bao nhiêu tiền?"

"Thế thì chúc ngươi thành công!"

Nhờ có thông báo Vương Viễn đã bắt giữ thành công Gấu Thái Cực, công ty Long Đằng đã nhân tiện phát động một đợt quay vòng tiền mới.

Về sau có người thống kê lại, nghe nói ngày hôm ấy tỷ lệ người chơi tử vong trên đảo Linh Thú cao tới 87%, còn lại 13% người chơi chính là những kẻ không có đủ tiền mua dây cương bắt ác thú.

......

Tin tức về Ngự Linh cấp mười lan truyền khắp nơi, khiến giang hồ dậy lên một đợt sóng đi tìm ác thú. Thân là người đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, trực tiếp gây ra chuyện này, Vương Viễn hiện giờ cũng đang phải đón nhận lễ rửa tội tới từ bạn bè.

"Gấu Thái Cực? Lôi nó ra ngoài đi chơi tí đi!"

"Thú cưỡi cấp mười? Có chạy trốn nhanh không?"

"Nó là đực hay cái?"

"Có bán không?"

Vương Viễn bị làm phiền đến nhức cả đầu, thống nhất trả lời tất cả: "Muốn biết thì đến quảng trường Thiếu Lâm Tự!"

Trên quảng trường Thiếu Lâm Tự, một nhóm người chơi mặc đủ các loại trang phục đến từ các môn phái khác nhau bao vây xung quanh Vương Viễn.

Bên cạnh Vương Viễn có một con gấu trúc trắng đen lẫn lộn đang ngồi, tay cầm một quả táo to màu đỏ, nhai rau ráu từng miếng một.

Thấy con gấu trúc tròn vo kia, trái tim của Tống Dương và Nhất Mộng Như Thị đều muốn tan chảy.

“Ngưu ca, Gấu Thái Cực hóa ra là một con gấu trúc à, ta cũng muốn có..." Hai mắt Nhất Mộng đã thành hình trái tim, tay vươn ra cách Hắc Bạch Cẳng một khoảng, không nhịn được muốn sờ nó một chút.

“Đừng chạm vào nó!” Vương Viễn vội vàng ngăn lại: “Con vật này trông vô hại thế thôi nhưng rất hung dữ đấy, ngươi..."

Vương Viễn chưa kịp dứt lời, Hắc Bạch Cẳng đã nghiêng đầu qua, hai cái tai đen tuyền còn rung rung hai cái.

Thái độ trông bỉ ổi như thể cầu được bao nuôi.

"Mẹ kiếp!"

Vương Viễn tức điên lên được, hận không thể đạp một cước đá lăn cái tên khốn khiếp này. Lúc trước ở trên đảo Linh Thú nhìn thấy hắn thì chỉ chực chờ nhào tới như muốn ăn tươi nuốt sống, bây giờ thấy cô nương nhà người ta thì chủ động vươn đầu đòi xoa, thứ quỷ gì không biết!

"Oa..."

Sau khi Nhất Mộng chạm vào đầu của Hắc Bạch Cẳng thì kích động đến mức chỉ muốn ngất đi luôn.

Mặt Vương Viễn đầy vạch đen: "Không phải chỉ là một con gấu trúc hôi hám thôi sao? Có cần khoa trương tới vậy không hả?"

Hắc Bạch Cẳng lại cực kỳ hưởng thụ híp mắt lại, khiến Vương Viễn nhìn mà chỉ muốn đạp cho một phát.

"Táo ăn có ngon không? Chỗ ta còn có cả chân gà này! Mang đến từ đảo Hiệp Khách về đấy..." Tống Dương lấy ra một cái chân gà, tò mò nói: "Gấu trúc chắc không ăn thịt đâu nhỉ."

"?"

Nhìn thấy chân gà trong tay Tống Dương, Hắc Bạch Cẳng đột nhiên quay người, vươn đầu lưỡi "hô hô" đi tới ôm bắp đùi cô, thế là Tống Dương liền thành công bắt giữ được thần thú cấp mười trong truyền thuyết, vui sướng đến độ khoa chân múa tay đầy kích động.

Vương Viễn vỗ đầu Hắc Bạch Cẳng bảo: "Mau gọi mẹ!"

Hắc Bạch Cẳng cầm chân gà trong tay trợn mắt liếc Vương Viễn một cách hung dữ.

Mario là kẻ không quan tâm chuyện đời nhất, trong khi mọi người đang trêu chọc thú cưỡi của Vương Viễn thì hắn ta lại vòng ra phía sau Hắc Bạch Cẳng, nhấc cái đuôi trắng đen đan xen của nó lên rồi lẩm bẩm một mình hỏi: "Mày là đực hay cái?"

"Mau tránh ra!"

Vương Viễn vừa nhìn thấy đã vô cùng sửng sốt, vội vàng nhắc nhở.

"???"

Mario còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì Hắc Bạch Cẳng đã xoay người, một móng vuốt trùm lên đầu Mario.

"Bốp" một tiếng, đầu của Mario liền bị ấn xuống đất.

Thanh máu dày lập tức chỉ còn lại tí ti.

May mà Vương Viễn phản ứng kịp thời, đúng lúc đưa cho Hắc Bạch Cẳng một quả chuối tiêu, chứ không Mario kiểu gì cũng bị nó giẫm chết ngay tại chỗ.

Hành động này của Hắc Bạch Cẳng quả thực khiến mọi người sững sờ.

Mario là một cao thủ của phái Võ Đang đường đường chính chính, Thái Cực Thần Công kết hợp với Thái Cực Quyền, bất luận là nội lực hay khí huyết, dõi mắt nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ thua kém mình Vương Viễn, năng lực chịu đựng có khi còn ngoan cường hơn cả Vương Viễn luôn, vậy mà suýt bị đánh chết chỉ bởi một cái tát của Gấu Thái Cực, chuyện này cũng quá đáng sợ rồi.

“Ngưu ca, ngươi ra giá đi!" Hai mắt Phi Vân Đạp Tuyết đã không thể rời khỏi con gấu Hắc Bạch Cẳng.

Ngự Linh cấp mười, tương đương với con xe xa xỉ nhất, cưỡi lên không chỉ có tốc độ cao mà còn cực kỳ ngầu, nếu dạo trên phố năm trăm mét mà vẫn không thấy em gái nào tới bắt chuyện làm quen thì chứng tỏ nhan sắc của ngươi có vấn đề.

Người có tiền mà, làm gì có ai không thích mấy thứ đó cơ chứ...

Chỉ cần Vương Viễn chịu bán, Phi Vân Đạp Tuyết tuyệt đối sẽ không keo kiệt chuyện tiền nong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận