Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1453: Ta đưa ngươi đi gặp một người

...

Sau khi ngồi thiền một lúc, thuộc tính của Vương Viễn đã dần dần khôi phục, Cưu Ma Trí cũng khôi phục một chút khí tức.

“Ha ha!”

Đúng lúc này, Vương Viễn cười ha ha nói: “Không phải quốc sư tự xưng tinh thông Nhất Phách Lưỡng Tán sao? Chiêu vừa rồi của ngài, ta lại chưa từng nhìn thấy bao giờ!”

“Hừ!”

Cưu Ma Trí hừ lạnh một tiếng, nói: “Tu vi của các hạ quả thật rất cao, tiểu tăng sơ học sạ luyện, tất nhiên không dám tùy tiện bêu xấu, chỉ phải sử dụng tuyệt học để đối phó!”

Nói tới đây, Cưu Ma Trí lại nói: “Trên đời này cũng không có mấy người có thể cùng tiểu tăng bất phân thắng bại, Ngộ Si đại sư, xem như tiểu tăng đã được lĩnh giáo! Xin cáo từ!”

Dứt lời, Cưu Ma Trí xoay người nhẹ nhàng bay ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện.

“Oa!”

Bay ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện không bao xa, Cưu Ma Trí lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Một chưởng vừa rồi của Vương Viễn quả thật vô cùng khủng bố, Yến Long Uyên sử dụng Vật Đổi Sao Dời khó khăn lắm mới chống đỡ được, Cưu Ma Trí lại dùng chưởng lực Hỏa Diễm Đao để ngăn chặn, tất nhiên sẽ bị tổn hại, giờ phút này nội tức đều bị Vương Viễn làm cho rối loạn... Y đã cố gắng nhẫn nhịn nên mới không mất mặt trước mọi người.

Có một câu là cường giả vi tôn ứng nhượng ngã, anh hùng chí thử cảm tranh tiên.

Tôn trọng cường giả, ở trong chốn võ lâm cá lớn nuốt cá bé - đây là một quy củ bất thành văn.

Mới vừa rồi Cưu Ma Trí có võ công thông thiên triệt địa, chúng tăng trong Đại Hùng Bảo Điện đều e sợ tu vi của y, trong lúc nhất thời để Cưu Ma Trí giữ sân nhà, thậm chí Huyền Từ còn suýt chút nữa đã giao Ba La Tinh ra.

Giờ phút này Cưu Ma Trí bị Vương Viễn đánh chạy, người đứng đầu tất nhiên cũng trở thành Vương Viễn.

Chúng tăng của Thiếu Lâm tự còn đỡ, biết Vương Viễn là đệ tử thân truyền của Huyền Từ, có một vị đại sư huynh mạnh mẽ như vậy chính là niềm vinh hạnh của Thiếu Lâm tự.

Tuy trên mặt Huyền Từ không có biểu tình gì, nhưng vừa rồi Vương Viễn ra tay kinh sợ quần hùng, đánh lui Cưu Ma Trí, quả thật khiến lão vô cùng nở mày nở mặt, trong lòng cũng vui mừng cực kỳ.

Thần Sơn thượng nhân và hai huynh đệ Triết La Tinh, nhìn tên hòa thượng béo trước mắt, sắc mặt tối đen, cúi đầu không nói, hiển nhiên là sợ hãi.

Thần Sơn thượng nhân biết tính cách của Vương Viễn, thầm nghĩ trong lòng: “Hỏng bét, Ba La Tinh tiêu đời rồi!”

Quả nhiên, sau khi đánh Cưu Ma Trí chạy mất dép, Vương Viễn quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Ba La Tinh, nói: “A Tam Ca à, 360 tuyệt kỹ của ngươi đâu? Lấy ra chơi chút đi! Nhìn một cái xem nào! Để tiểu hòa thượng ta cũng được mở mang tầm mắt.”

“Chuyện này... Ta...”

Ý tứ trong lời nói của Vương Viễn rất rõ ràng – hắn không định tha cho Ba La Tinh, nhất định phải đánh với gã một trận.

Cưu Ma Trí còn không đánh lại Vương Viễn, Ba La Tinh sao dám làm càn, đây chính là chuyện chết người đó. Vì thế Ba La Tinh liên tục lui về phía sau, gã xua tay nói: “Ta không đánh với ngươi...”

“Không đánh?”

Vương Viễn nói với vẻ hùng hổ doạ người: “Vậy chứng minh 360 tuyệt kỹ là giả đúng không...”

“Là giả, là giả!” Ba La Tinh liên tục gật đầu.

Mất mặt còn hơn là mất mạng.

Nhưng Vương Viễn lại không hề có ý định buông tha Ba La Tinh.

Thấy Ba La Tinh thừa nhận mình nói dối, Vương Viễn cười nói: “Nói cách khác, mấy tuyệt kỹ mà ngươi học là trộm từ Thiếu Lâm tự đúng không?”

“Ta...”

Ba La Tinh không nghĩ tới Vương Viễn lại truy cùng diệt tận đến vậy, dăm ba câu đã quay trở lại vấn đề cũ.

Và vấn đề này cũng khiến Ba La Tinh rơi vào thế khó xử.

Không phải trộm, vậy thì phải đánh với Vương Viễn một trận, nếu là trộm, vậy thì sẽ phải tiếp tục bị cầm tù ở Thiếu Lâm tự...

Đưa ra lựa chọn nào cũng rất khó.

Chẳng qua con kiến còn sống tạm bợ, huống chi cơm chay ở Thiếu Lâm tự cũng không tồi, Ba La Tinh đành nói: “Không sai, là ta trộm được!”

“Mọi người nghe rõ chứ?” Vương Viễn quay đầu hỏi Thần Sơn, Thần Âm, Triết La Tinh - bảy vị lão tăng.

Sắc mặt của ba người Thần Sơn, Thần Âm, Triết La Tinh giống như đang ăn phân, nhưng bọn họ vẫn bất đắc dĩ trả lời: “Nghe rõ, hóa ra Ba La Tinh lại là loại người này...”

Bốn vị lão tăng còn lại thì đến đây để làm chứng, thấy Ba La Tinh đã thừa nhận mình trộm kinh thư, tất nhiên cũng không dám nói thêm gì nữa.

“Ta nguyện ý tiếp tục nghiên cứu Phật pháp ở Thiếu Lâm tự!” Ba La Tinh nói.

“Việc này cũng không cần!” Vương Viễn lại cười xua tay.

“A? Thật sao?” Ba La Tinh vui mừng khôn xiết: “Hay ý của Ngộ Si đại sư là muốn thả ta đi?”

“Ngây thơ...” Thần Sơn đỡ trán thở dài, nghĩ thầm trong lòng: “Ngươi sắp chết rồi!”

“Ha ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha hỏi mọi người: “Nhập gia tùy tục, Trung Nguyên chúng ta nếu bắt được người học trộm võ công thì sẽ xử lý như thế nào?

“Nhẹ thì phế bỏ võ công, nặng thì...” Lão tăng đứng bên cạnh trả lời, chẳng qua cũng không nói hết lời, bởi vì không phù hợp với tấm lòng từ bi của người xuất gia.

“A di đà phật!” Vương Viễn nói: “Đại sư nói rất đúng! Võ học Thiếu Lâm chính là tinh hoa võ học Trung Hoa ta, há có thể truyền cho người ngoài? Trước mắt có người mơ ước tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, cho dù có phế bỏ võ công của Ba La Tinh, gã vẫn có thể nói cho người khác. Mà nuôi một tên đê tiện như vậy lại lãng phí cơm của Thiếu Lâm tự chúng ta... Do sư phụ nhân từ, không đành lòng dồn ép người ta tới bước đường cùng, chi bằng hôm nay để ta giải quyết đi.”

“Ngươi... Ngươi định làm gì?”

Trong lòng Ba La Tinh vô cùng hoảng hốt, gã hoảng sợ nhìn Vương Viễn.

“Không phải ngươi thích nghiên cứu Phật pháp sao? Ta đưa ngươi đi gặp một người!” Vương Viễn cười tủm tỉm nói.

“Ai? Người nào?” Ba La Tinh nói với vẻ nghi hoặc.

“Đồng hương của ngươi!”

“Ha? Đồng hương?”

“Không sai!” Vương Viễn nói: “Chúng ta đều gọi ngài ấy là Phật Tổ!”

"Phật... Phật tổ?"

Ba La Tinh còn chưa kịp hiểu ra là chuyện gì, năm ngón tay Vương Viễn đã cong lại, chộp một vuốt vào ngực gã.

"Phập!"

Năm ngón tay của Vương Viễn giống như trảo thép, không chút tốn sức mà cắm vào trong ngực Ba La Tinh, sau đó năm ngón tay nắm lại, rồi kéo mạnh ra ngoài.

Một trái tim máu tươi đầm đìa bị kéo ra.

Ác Long Đào Tâm Trảo - Xuyên Tâm Long Trảo Thủ bách phát bách trúng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận