Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 495: Biện pháp vẹn cả đôi đường

Hai người đánh qua lại ba hiệp, Vương Viễn hoàn toàn không sử dụng chiêu thức trong trò chơi, lại có thể đánh ngang tài ngang sức với Điều Tử. Hơn nữa có thể thấy rõ sức mạnh của người này tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn dựa vào công pháp và thuộc tính, thân thủ khủng bố của hắn cũng là điều Điều Tử chưa gặp bao giờ.

"Bắt tên hòa thượng dùng vũ lực chống đối pháp luật này lại!"

Liều mạng!

Điều Tử biết mình không đấu lại Vương Viễn, chỉ thấy hắn vung tay lên, ba nha dịch đang ấn người Kiều Phong xuống nhận được mệnh lệnh, trực tiếp bỏ Kiều Phong đó chạy đến chỗ Vương Viễn.

Ba NPC nha dịch trước mặt này đại biểu cho quyền uy tuyệt đối, bất kể là NPC phạm pháp làm loạn kỷ cương, ở trước mặt bọn chúng cũng không đỡ nổi một đòn. Mặc dù Vương Viễn không mắc bẫy, nhưng thực lực của ba NPC nha dịch có móc nối với thực lực của Điều Tử.

Đẳng cấp của Điều Tử càng cao thì đẳng cấp đám thuộc hạ nha dịch càng cao.

Trước mắt ba nha dịch này cũng có trình độ cấp 40, công pháp phối hợp ngoại trừ khinh công đặc biệt của Lục Phiến Môn ra thì chiêu thức nội công đều là công pháp cấp trung, so ra có vẻ không bằng Vương Viễn và Điều Tử nhưng so với cao thủ người chơi phổ thông lại không thua kém bao nhiêu. Trong tình huống đột nhiên lòi thêm ba đối thủ, Vương Viễn lập tức cảm thấy áp lực.

Điều khiến Vương Viễn ngạc nhiên hơn chính là, ba nha dịch này còn biết trận pháp, ba người cầm ba thanh đao, phối hợp khá hoàn mỹ, đao pháp nối tiếp nhau không lọt một kẽ hở, thế đao liên tục không ngớt thình lình khiến Vương Viễn phải lùi liên tục về sau mấy bước.

Lúc này, Điều Tử nghiêng người, hai tay làm động tác kéo, đại đao trong tay trực tiếp dài ra hơn một mét, đơn đao trực tiếp thành phác đao… khoảng cách tấn công đột ngột gia tăng.

Phía trước có ba nha dịch phối hợp chặn đường Vương Viễn, phía sau có Điều Tử chỗ nào cũng nhúng tay vào được.

Công kích của Điều Tử kèm theo thuộc tính Hỏa, dù Vương Viễn có lực phòng ngự kinh người, khi đối mặt với công kích thuộc tính, trong lúc nhất thời cũng có chút không chịu đựng nổi.

Vừa đánh vừa lui, chẳng mấy chốc Vương Viễn đã bị dồn đến sát vách núi, không thể lùi thêm được nữa.

Thấy Vương Viễn hết đường lui, ánh mắt Điều Tử hơi nghiêm lại, thúc giục nội lực đến cực hạn.

Trước đó hai người đã nói rõ với nhau, Điều Tử cho Vương Viễn một cơ hội, nhưng hắn cũng phải dốc hết sức đối phó. Nếu Vương Viễn không đánh thắng Điều Tử, Kiều Phong sẽ bị bắt ngồi tù… Điều Tử đã nhượng bộ lắm rồi, thắng hay thua phải dựa cả vào bản lĩnh…

Điều Tử có nha dịch giúp đỡ, về mặt thực lực đúng là rớt xuống một bậc, nhưng bắt người theo luật không phải đang so sánh công phu tu vi, làm bạn bè với nhau, hắn đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, coi như Vương Viễn có thua cũng không oán thán.

"Phần phật!"

Theo động tác thúc giục nội lực của Điều Tử, ngọn lửa rực cháy bao phủ phác đao của hắn, lửa lao nhanh theo lưỡi đao.

Ba nha dịch tiến lên một bước, nhấc ba thanh đao lên khống chế Vương Viễn ngay sát vách núi.

"Ngưu ca! Xin lỗi!"

Điều Tử hét lớn, vung trường đao mang theo lửa nóng rạch phá bầu trời, đánh một đòn phủ đầu vào cái trán trơn bóng của Vương Viễn.

Liệt Diễm Trường Không!!!

Một đao pháp bá đạo và ác liệt nhất trong Vô Thượng Liệt Diễm, cùng loại với Nhất Phách Lưỡng Tán của Vương Viễn, đều là chiêu thức tụ khí. Một đao chém xuống kia hội tụ tất cả nội lực của Điều Tử, có thể chém bất cứ mục tiêu cản trở trước mặt nào thành hai mảnh.

"Keng!!!"

Nhưng chớp mắt khi đại đao của Điều Tử rơi xuống đầu Vương Viễn, một vệt sáng vàng đột nhiên từ trên người hắn bắn ra. Điều Tử thầm giật nảy mình, gan bàn tay hơi tê rần.

Một đao vốn nên dễ như trở bàn tay, khi chém xuống dưới lại mang đến cảm giác chém vào tấm sắt – tình huống mà Điều Tử chưa gặp phải bao giờ.

Lực phản chấn to lớn truyền đến, Điều Tử bị đánh bay về sau mấy bước.

Vương Viễn chẳng bị thương mảy may đứng yên tại chỗ.

Ánh lửa đầy trời và ánh sáng vàng trên người Vương Viễn nhất thời tiêu tán chẳng thấy tăm hơi.

Điều Tử đứng đực người ra đấy…

"Chuyện này… Chuyện này, bố tổ sư… Chơi xấu nha mậy!"

"Đậu mòe nhá! Suýt chút nữa thì chém chết ta rồi đấy!"

Vương Viễn thấy hiệu quả [Kim Cương Bái Tháp] của mình bị một đao chém mất tác dụng thì ngạc nhiên không thôi, đồng thời hai tay vươn ra đẩy hai cây đao thép đi, sau đó trái phải vồ lấy sử dụng Cầm Long Thức, tóm hai tên nha dịch quật xuống dưới.

Điều Tử phản ứng cực nhanh, chợt lách người, tránh thoát khỏi ám khí hình người Vương Viễn ném tới.

"A…"

Đáng thương cho hai nha dịch kêu thảm thiết bị ném xuống vách núi.

Một nha dịch khác không nhạy bén như vậy, theo “ám khí” trong tay Vương Viễn cùng đập xuống núi. Chớp mắt thuộc hạ của Điều Tử bị diệt hết sạch.

"…"

Điều Tử nhíu mày nhìn ba đàn em bị ném xuống sườn núi, chợt hạ phác đao trong tay xuống nói: "Rốt cuộc vẫn gắng gượng quá, ta thua!"

Vương Viễn có công kích và phòng thủ cao, tà môn đến cực điểm, vừa rồi Điều Tử có thể miễn cưỡng áp chế hắn hoàn toàn nhờ trận pháp phối hợp của ba đàn em. Hiện giờ bọn chúng đều bị ném xuống vách núi, một mình Điều Tử dĩ nhiên không phải là đối thủ của Vương Viễn, giờ nhận thua dù sao vẫn khá khẩm hơn việc bị ném xuống đoàn tụ cùng nhau.

"Hì hì!"

Vương Viễn nghe vậy mỉm cười, ngừng tay bảo: "Ta đột nhiên nghĩ đến một biện pháp vẹn cả đôi đường giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ mà không cần bắt Kiều Phong!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận