Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 577: Lệnh Hồ Xung thú vị

Hắn vốn cho rằng với tố chất của NPC, dùng năm lượng vàng cùng lắm chỉ mua được một thanh vũ khí cấp Lợi Khí, không cho mình đồ Phàm Phẩm là đỡ lắm rồi đấy. Ai ngờ được tên Lệnh Hồ Xung này lại phóng khoáng như thế, đưa năm lượng vàng đã ném cho mình trang bị Ưu Tú.

Với hiểu biết rất nhiều về NPC của hắn, cho dù là Tiêu Phong cũng phải quanh co lòng vòng một hồi mới phát phúc lợi cho người chơi, tên Lệnh Hồ Xung này lại hào phóng thôi rồi, quả thực không để hệ thống vào mắt.

"Trang bị Ưu Tú!!!"

Người xung quanh nghe Vương Viễn kêu lên như vậy thì cũng ngạc nhiên không thôi.

Chơi trò chơi lâu như vậy, tất cả mọi người đều bị hệ thống lừa quen rồi, dĩ nhiên biết NPC trong trò chơi có đức hạnh gì. Sở dĩ bọn họ không ganh đua với Vương Viễn, ngoại trừ việc sợ hắn trả thù ra thì chủ yếu nhất vẫn là mọi người có suy nghĩ giống như hắn vậy, cho rằng NPC chẳng cho mình được thứ ngon nghẻ gì, không ngờ hán tử say xỉn này lại có đồ tốt như thế.

Tỉ lệ rớt trang bị trong “Đại Võ Tiên” cực thấp, nhất là những món lớn như vũ khí và áo giáp đều quý giá cực kỳ. Trong giai đoạn hiện tại, trang bị Ưu Tú rẻ nhất cũng phải có giá hơn trăm lượng vàng đổ lên, kiếm lại là binh khí được dùng nhiều nhất trong giang hồ, giá khởi điểm cũng phải hai trăm lượng vàng. Năm lượng vàng đổi lấy hai trăm lượng vàng, bút mua bán này đúng là hời to.

Nào ngờ thanh kiếm của Lệnh Hồ Xung này có thuộc tính chẳng hề yếu kém, còn tăng cảnh giới, thuộc loại trang bị Ưu Tú cực phẩm, bán ba trăm lượng vàng cũng có người tranh mua nữa là.

"Đến đến đến! Bưng rượu lên tiếp, tiếp tục cược!"

Lệnh Hồ Xung nhận được tiền của Vương Viễn xong thì quát lên với tiểu nhị quán rượu, tiếp tục đánh cược với đám lưu manh, chẳng thèm để ý tới hắn thêm chút nào.

Tất cả mọi người đứng quanh đấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Bán trang bị Ưu Tú với giá năm lượng vàng chỉ vì muốn có tiền uống rượu đánh bạc, e rằng tên này không chỉ ấm đầu thôi đâu.

Vương Viễn tự tìm một chỗ cạnh đó ngồi xuống, gọi một tách trà, vừa uống vừa nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung.

Vương Viễn biết, dân cờ bạc không có giới hạn, giờ bán kiếm, đợi chút nữa có khi bán vợ luôn. Dĩ nhiên, hắn không có hứng thú với vợ của Lệnh Hồ Xung, nhưng lại hứng thú với chuyện khiến lão già Nhạc Bất Quần mất mặt.

Vận may của con sâu rượu Lệnh Hồ Xung chẳng ra làm sao cả, đám lưu manh kia cũng có chút thủ đoạn gian trá, chẳng mấy chốc tiền của y sẽ mất sạch sành sanh.

"Mượn ngươi ba lượng! Thắng gấp bội thì trả ngươi sau!"

Lệnh Hồ Xung thua sạch tiền, ngoắc tay nói với lưu manh say bí tỉ ngồi đối diện tên là Trần Oai Chủy.

"Thua nữa thì sao?" Trần Oai Chủy cười hỏi vặn lại.

"Thua ngày mai trả lại ngươi!" Lệnh Hồ Xung lại chơi bài vừa nãy.

Vương Viễn nghe vậy sầm mặt lại. Phái Hoa Sơn danh môn chính phái đâu rồi, sao đại sư huynh môn phái lại có loại nhân phẩm này?

Có trời mới biết, ai cho tên hòa thượng khốn nạn này can đảm ở đây chê cười người khác?

"Ha ha!" Trần Oai Chủy cười lạnh: "Nhìn dáng vẻ này của ngươi chắc trong nhà không có tiền đâu nhỉ? Khéo phải đi bán vợ với em gái ấy chứ!"

Phải công nhận tên Trần Oai Chủy này lăn lộn nhiều năm trong sòng mắt nên có ánh mắt cực tinh.

"Làm càn!" Lệnh Hồ Xung giận tím mặt, trở tay tát một phát lên mặt Trần Oai Chủy, sau đó cướp lấy toàn bộ tiền trong tay đám lưu manh.

"Trâu bò!"

Vương Viễn thấy thế thầm cảm thán. So với Lệnh Hồ Xung cướp thẳng tiền trước mặt người đánh bạc, trình độ của hắn quả nhiên còn kém nhiều lắm.

"Phản, làm phản rồi! Tên này là giặc cướp!" Trần Oai Chủy nhất thời tức giận, lập tức chỉ tay, bảy tám tên lưu manh hô hào lao lên, đè Lệnh Hồ Xung xuống đất đánh cho y một trận nhừ tử, chốc lát mặt mũi đã bầm dập tím tái.

"Mẹ kiếp!"

Đám người chơi vốn đang đứng trước cửa hóng hớt tiện thể chờ nhiệm vụ thấy cảnh này thì đáy lòng dần phát lạnh.

Dựa theo logic mà nói, thực lực của NPC càng cao, thì cấp bậc nhiệm vụ cũng càng cao, phần thưởng nhận được cũng càng nhiều.

Vì vậy nên khi người chơi nhận nhiệm vụ, đều sẽ tìm NPC có thực lực tương đối cao để dây dưa.

Nhưng mọi người trăm triệu lần không nghĩ tới, tên Lệnh Hồ Xung này lại ăn hại như thế, để cho bảy tám tên côn đồ đè xuống đất đánh.

Này con mẹ nó còn là người trong võ lâm à? Trong chốn giang hồ còn có người học võ ăn hại như vậy à?

Trong nhất thời, mọi sự mong đợi của mọi người đều biến thành thất vọng...

"Đi thôi đi thôi!"

"Giải tán, giải tán!"

"Lãng phí thời gian!"

Trong sự thất vọng, mọi người đều giải tán.

Con mẹ nó, NPC yếu như vậy có mỗi một thanh kiếm có giá trị đã bị tên ác tăng Ngưu Đại Xuân mua mất rồi, còn có thứ gì đáng tiền nữa đâu. Vốn mọi người còn nghĩ tên này không có vũ khí thì cũng phải có bản lĩnh. Giờ nhìn cái thể loại mèo ba chân thế này thì y cũng không có gì đáng giá để học.

...

Vương Viễn thấy cảnh như vậy, chén trà trong tay lạch cạnh một tiếng rơi ở trên bàn, nước trà bắn tung tóe khắp người.

Người khác không biết Lệnh Hồ Xung là ai, Vương Viễn lại biết rõ. Trên thân kiếm viết rất rõ ràng, tên này là thủ đồ phái Hoa Sơn, là đệ tử Nhạc Bất Quần yêu thích nhất. Sao lại yếu thành cái phẩm hạnh này? Mấy tên côn đồ đã có thể đánh y.

"Đừng đánh mặt, đừng đánh mặt! Còn phải ăn cơm nữa!"

Lúc này, Lệnh Hồ Xung còn đang lăn lộn kêu la.

Nhìn Lệnh Hồ Xung ôm đầu, mồ hôi lạnh của Vương Viễn chảy ròng ròng... Được rồi, khí chất Hoa Sơn quả nhiên hơn người.

"Dừng tay!"

Tuy Vương Viễn không thích phái Hoa Sơn, càng không thích Nhạc Bất Quần. Nhưng người tên Lệnh Hồ Xung này cũng không quá đáng ghét (có người giảm giá bán trang bị trị giá ba trăm lượng vàng thành còn năm lượng vàng cho ta, ta cũng thấy y không đáng ghét.)

Mọi người đều là người võ lâm, là cao thủ chính phái, đương nhiên Vương Viễn không đành lòng nhìn y bị một đám côn đồ đè xuống đất đánh đập. Sau khi mở ra chế độ chụp ảnh và chụp một tấm, Vương Viễn đứng dậy hét lớn một tiếng về phía những tên côn đồ kia.

"Ngươi là cái thá gì? Lại dám quản chuyện của ông đây?"

Đám người Trần Oai Chủy thấy có người ra mặt, lập tức quăng Lệnh Hồ Xung xuống, quay mặt nhìn qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận