Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1482: Huyền Từ chết

Vừa chửi, Vương Viễn vừa tiếp tục sờ, mò tới mò lui, ngay khi hắn đang định từ bỏ, thì lòng bàn tay chìm xuống, một thứ hình lập phương nặng nề xuất hiện trong tay hắn.

“Đây là cái quỷ gì đây?” Vương Viễn vội vàng lôi ra nhìn, chỉ thấy vật phẩm trong tay là một khối ngọc thạch đẹp đẽ, phía trên khắc rồng, bên dưới khắc chữ, bộ dáng giống hệt một con đấu.

[Ngọc tỷ truyền quốc]

Phân loại: Đạo cụ đặc biệt.

Giới thiệu: Ngọc tỷ truyền quốc của Mộ Dung thế gia nước Đại Yến, vô cùng quý giá.

“Đại Yến đã diệt vong rồi… cần cái thứ này có tác dụng gì chứ… bán lấy tiền đi.” Vương Viễn cất ngọc tỷ vào trong lòng với vẻ cạn lời.



Sau khi dọn dẹp Tàng Kinh các xong, hắn đi ra ngoài, chạy một mạch về phía Đại Hùng bảo điện, tìm Huyền Từ để tranh công.

Bàn tính nhỏ trong lòng hắn đánh rất vang, nếu không phải có lão tử, thì ngươi đã chết há mồm rồi, lão tử giết Mộ Dung Bác giúp ngươi, cũng ngăn cản cha con Tiêu Phong lại, để xem ngươi cảm ơn ta thế nào mới được.

Thế nhưng khi hắn cách Đại Hùng bảo điện càng gần, lại càng cảm thấy có hơi không thích hợp.

Thiếu Lâm tự là thánh địa Phật môn, trong ngày thường đều mang bầu không khí tốt lành. Lúc này kẻ địch lớn đã bị đánh bại, bầu không khí trong chùa hẳn nên thêm vài phần không khí vui mừng mới đúng, nhưng hiện giờ lại là nghiêm trang tĩnh lặng, như thể đã xảy ra chuyện khôn lường gì đó.

“Lẽ nào… đã xảy ra chuyện?” Trong lòng Vương Viễn trở nên khẩn trương, đẩy nhanh bước chân.

Nhưng một con đường đến Đại Hùng bảo điện này, người chơi hoặc là NPC Thiếu Lâm tự nhìn thấy Vương Viễn, đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Vương Viễn càng ngày càng kinh hãi, rất nhanh đã tới Đại Hùng bảo điện.

Vừa vào trong Đại Hùng bảo điện, Vương Viễn đã ngây ngẩn cả người. Trước đây, người ngồi trên ghế chủ trong điện, là những cao tăng hàng chữ Huyền như Huyền Từ, Huyền Tịch, Huyền Nan. Mà lúc này, người ngồi ở ghế cao nhất lại là Phương Chứng đại sư, hai bên lão lần lượt là hai cao tăng hàng chữ Phương là Phương Sinh và Phương Diệt.

Hàng chữ Huyền, và hàng chữ Không thì lại ở hai bên.

“Đây là…” Vương Viễn lùi về sau một bước trong sự kinh ngạc.

Hắn cũng không phải thằng ngu, hiển nhiên liếc mắt đã nhìn ra được, đây là đã thay đổi triều đại rồi. Trong thời gian mình đi tới Tàng Kinh các giết Mộ Dung Bác, Phương Chứng đã trở thành phương trượng tân nhậm của Thiếu Lâm tự.

Thực ra hắn cũng biết, dù sao chuyện nuôi con riêng, và tư thông với Diệp Nhị Nương này thực sự có hơi quá đáng, địa vị phương trượng của Huyền Từ không thể đảm bảo được cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi, sợ là sợ Thiếu Lâm tự không bỏ qua cho bọn họ kìa.

Nếu như chỉ là cách chức phương trượng, làm một hòa thượng ở Thiếu Lâm tự cũng thôi đi, cho dù bị đuổi cổ khỏi sư môn cũng có thể một nhà ba người vui vẻ êm ấm, nhưng nếu như…

Vương Viễn không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng nhìn sang hai bên, muốn trông thấy bóng dáng của Huyền Từ trong đám người, nhưng lại không có thu hoạch gì.

“Phương Chứng đại sư, sư phụ của ta đâu?” Vương Viễn hỏi với giọng run rẩy.

“A di đà phật!”

Phương Chứng đại sư chập hai tay lại, nhìn xuống dưới chân Vương Viễn với vẻ mặt đau khổ.

“A di đà phật!” Những tăng nhân khác ở trong chùa cũng niệm dài tiếng Phật hiệu.

Giọng nói trang nghiêm kính cẩn, chỉ còn lại sự thương tiếc, giống như một khúc hát đau buồn.

Vương Viễn vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới chân có hai cỗ thi thể nằm đấy, thi thể bị vải trắng phủ lên, không nhìn rõ bộ dạng, nhưng quả thực có thể nhìn ra được là một nam một nữ.

Người nam cường tráng, còn người nữ thì duyên dáng.

Vương Viễn cực kỳ hoảng sợ, thuận tay vung lên, chân khí đi qua nơi nào, vải trắng ở nơi đó bay lên, chỉ trông thấy thi thể được phủ bên dưới lớp vải trắng chính là Huyền Từ và Diệp Nhị Nương.

“Không… không thể nào!”

Nhìn thấy thi thể của Huyền Từ, Vương Viễn lập tức vừa sợ vừa giận, tức giận nói: “Sư phụ ta có võ công cái thế, người trong thiên hạ có thể giết được lão không có đến mấy người, tên đầu sỏ gây tội Mộ Dung Bác đã bị ta giết chết rồi, còn ai có thể giết lão được nữa? Lão nhất định đã chết rất oan uổng! Có phải các người đã hại lão không?”

Vương Viễn giống như một con sư tử giận dữ, mình làm nhiều chuyện tốt cho Thiếu Lâm tự như vậy, đẩy lùi Minh Vương, giết lạt ma, ngăn cản Tiêu Phong, là vì cái gì? Còn không phải vì để Huyền Từ có thể sống sót hay sao?

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, vậy mà lão vẫn chết!

Vậy mình làm nhiều chuyện như vậy, chẳng phải đều là lãng phí thời gian vô ích hay sao?

Dưới cơn giận, chân khí của Vương Viễn tản ra, tung hoành khắp toàn bộ đại điện, khí thế mạnh mẽ khiến bụi trên vách tường đại điện rơi tán loạn.

Các vị cao tăng đều giật mình, vội vàng vận công chống đỡ. Phương Chứng cũng có hơi nao núng.

Lúc này, tu vi võ công của Vương Viễn đã bước vào đỉnh cao, còn mạnh hơn tu vi khi đẩy lùi kẻ địch Cưu Ma Trí trước đó không ít, tu vi như vậy đã thuộc hàng hiếm có trong thiên hạ.

Mối quan hệ giữa hắn và Huyền Từ, không ai trong Thiếu Lâm Tự là không biết, không ai là không hiểu? Đặc biệt là những đại lãnh đạo như Phương Chứng, Không Văn, lại càng biết rõ Huyền Từ bao che cho hắn đến cỡ nào. Người này gây tai họa lớn đến đâu, Huyền Từ cũng đều rất cẩn thận hoặc là vác bản mặt già đi chùi đít cho hắn, quả thực đối xử với hắn như con ruột.

Bây giờ thi thể của Huyền Từ nằm ngay trước mặt Vương Viễn, nếu không thể cho hắn một lời giải thích hoàn mỹ, vậy chỉ sợ rằng kiếp nạn sẽ giáng xuống Thiếu Lâm tự. Bây giờ hắn đã đủ lông đủ cánh rồi, cao thủ mạnh nhất Thiếu Lâm tự là thần tăng quét rác cũng là sư phụ của hắn, nếu như hắn phát điên lên, bây giờ chắc chắn sẽ không có bất cứ một người nào có thể ngăn cản được hắn.

Trong lòng mọi người hoảng sợ, nhao nhao dồn ánh mắt lên người Phương Chứng.

Lão đại mà, không phải là người chuyên gánh tội hay sao?

Tuy rằng Phương Chứng mới nhậm chức chưa đến một ngày, nhưng quyền giải thích này đều thuộc về lão.

“Ôi…”

Phương Chứng cũng bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, đáp: “Huyền Từ sư huynh chính là cao tăng đắc đạo đại nhân đại nghĩa, lại là minh chủ võ lâm, thiên hạ rộng lớn nào có ai dám giết hắn.”

“Vậy tại sao lão…” Vương Viễn tức giận nhìn Phương Chứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận