Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 461: Kiều Phong bái trang

"Bạch Hạc Lưỡng Sí!"

Nhìn thấy người nọ, Vương Viễn nhíu mày.

Quả nhiên bạn bè của cao thủ cũng là cao thủ, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm thế mà lại có chút giao tình với Bạch Hạc Lưỡng Sí.

"Vị kia là?" Ba Nghìn Thế Giới nhìn theo tầm mắt của Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, tò mò hỏi.

"Bạch Hạc Lưỡng Sí!" Huỳnh Hoặc Thủ Tâm dùng giọng điệu tự hào nói, vẻ mặt lại không chút thay đổi, cố gắng làm màu trong vô hình.

"Mẹ kiếp!"

Ba Nghìn Thế Giới thán phục, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm thì cảm thấy mỹ mãn.

"Xem thật kỹ, từ từ học!" Huỳnh Hoặc Thủ Tâm làm màu trước mặt Ba Nghìn Thế Giới còn chưa xong, đã giật Vương Viễn nói: "Chờ lát nữa ngươi xem các sư huynh đây bắt Kiều Phong như thế nào!"

"Bố khỉ! Cái đồ không biết xấu hổ!"

Vương Viễn không biết nên nói gì. Cũng không biết là ai bị một bạt tai của Kiều Phong đánh cho úp sấp xuống đất, lúc này còn dám kêu gào bắt Kiều Phong, người vô liêm sỉ như thế, ngay cả Vương Viễn cũng phải chịu thua.

"Được!"

Nhưng mà Vương Viễn vẫn vô cùng cung kính trả lời lại.

"Giọng nói này dường như đã nghe qua ở đâu đó..." Ba Nghìn Thế Giới sờ sờ cằm.

Nhân sĩ giang hồ đều là vô tổ chức vô kỷ luật, cũng đừng hy vọng bọn họ có bao nhiêu giáo dưỡng. Đại hội chưa chính thức bắt đầu, bên trong trang đã kêu loạn ầm ĩ, có thét to, có mắng chử người, tiếng động vô cùng lớn, vô cùng náo loạn.

Thậm chí, Vương Viễn còn nghe được một giọng nói lanh lảnh đang giễu cợt Cái Bang: "Cái Bang có một nhân vật như Kiều Phong, thanh danh quả nhiên rất tốt, thật muốn từ từ xem một chút mới phải!"

Đám xin cơm của Cái Bang có mặt ở đây ngay lập tức nổi bão...

Nhưng khiến Vương Viễn cảm thấy kỳ quái là, trong giọng nói lanh lảnh kia, Vương Viễn cảm nhận được một tia nội lực dao động.

Hiện tại Kiều Phong chưa tới, Cái Bang đã đại khai sát giới khiến trong trang loạn thành một nùi. Đột nhiên một tên quản gia vội vàng tiến vào, đi tới bên cạnh Du Ký ghé vào lỗ tai gã nhỏ giọng nói. Trên mặt Du Ký tái mét, hỏi lại.

Ngón tay quản gia chỉ ra ngoài cửa, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi và kinh ngạc.

Du Ký nói nhỏ với Tiết thần y, sắc mặt Tiết thần y cũng lập tức thay đổi.

Du Câu đi tới bên cạnh anh mình, Du Ký nói với hắn ta, mặt Du Câu cũng lập tức tái đi.

Cứ như vậy, một truyền hai, hai truyền bốn, bốn truyền tám, càng truyền càng nhanh, trong khoảnh khắc tiếng động lớn ồn ào lao xao trong đình viện trở nên vắng lặng.

Bởi vì mỗi người đều nghe được bốn chữ: "Kiều Phong bái trang!"

Tiết Mộ Hoa và hai huynh đệ Du thị liếc mắt nhìn nhau, rồi gật đầu nói: "Cho mời!"

Quản gia kia nhận được mệnh lệnh xoay người đi ra ngoài.

Chúng nhân sĩ giang hồ trong trang đều lặng ngắt như tờ, sắc mặt hết sức khó coi.

Tuy rằng biết rõ bên ta người đông thế mạnh, mọi người đồng loạt xông lên thì có thể ngay lập tức loạn đao phân thây Kiều Phong. Nhưng Kiều Phong này danh chấn thiên hạ, lần này lại một mình tới đây, phải chăng là đã có sách lược vẹn toàn?

Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng chân đều đặn, bánh xe lăn lộc cộc trên đá. Một chiếc xa la chậm rãi chạy tới trước cửa lớn, nhưng lại không ngừng lại, mà lái thẳng vào trong cửa lớn. Huynh đệ Du thị nhíu mày thật sâu, chỉ cảm thấy người này không kiêng nể gì, quá sức vô lễ.

Chỉ nghe hai tiếng ken két, tiếng bánh xe la nghiền qua thanh cửa, một người đàn ông vạm vỡ tay cầm roi, ngồi ở vị trí đánh xe, rèm xe buông xuống, không ai biết trong xe giấu cái gì.

Quần hào không hẹn mà đều nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ đánh xe kia, chỉ thấy người kia cao lớn, ngực rộng vai thô, giữa hàng lông mày là khí thế không giận tự uy, đúng là tiền bang chủ Cái Bang - Kiều Phong.

"Y chính là Kiều Phong?"

Anh hùng đúng là anh hùng, gặp rủi cũng không thay đổi.

Nhìn thấy Kiều Phong giống như tiên nhiên, Tống Dương đột nhiên đỏ mặt.

"?"

Vương Viễn thấy thế thì sửng sốt, không thể ngờ được cô nàng này lại có thời điểm đỏ mặt.

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, con gái mà, đều có lòng yêu anh hùng. Mã phu nhân là người phụ nữ có kiến thức sâu rộng như vậy khi nhìn thấy Kiều Phong cũng không nhịn được, Tống Dương chỉ là một đứa con gái, nhìn thế một hào kiệt cái thế như Kiều Phong, có phản ứng như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

Lúc này, Kiều Phong đặt roi xuống bên cạnh chỗ ngồi, rồi nhảy xuống, ôm quyền nói: "Nghe nói Tiết thần y và huynh đệ Du thị tổ chức đại yến anh hùng ở Tụ Hiền trang, Kiều mỗ khinh thường hào kiệt vùng Trung Nguyên, nên không vác mặt dày tới dự tiệc. Chỉ là hôm nay có việc gấp muốn nhờ Tiết thần y, cho nên mạo muội tới đây. Mong thứ tội." Y nói xong thì cúi chào thật sâu, thần thái vô cùng kính cẩn.

"Con chó Khiết Đan này chẳng lẽ có âm mưu quỷ kế gì?"

"Người này cất giấu cơ quan trong xe hay sao?"

Thấy thái độ Kiều Phong khiêm tốn như thế, người bên trong trang đều xì xào bàn tán, huynh đệ Dư thị lại còn phái người ra ngoài trang xem xét.

"Hừ!"

Vương Viễn nghe vậy khinh thường bĩu môi, Tống Dương lại càng chán ghét nhíu mày.

Không phải Vương Viễn coi khinh bọn họ, dựa vào võ công của Kiều Phong tuy rằng không thể tàn sát hết tất cả người trong trang này, nhưng muốn một mình lui ra thì tuyệt đối không khó, còn phải dùng tới cơ quan sao?

Thực sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

"Ha ha ha!"

Nghe thấy người trong trang đoán già đoán non, Kiều Phong cũng không giải thích, mỉm cười lui ra sau hai bước, vươn tay vén mành lên, giúp đỡ A Chu đi ra.

Kiều Phong nói: "Chỉ vì tại hạ làm việc lỗ mãng, khiến cho cô nương này trúng chưởng lực của người khác trọng thương. Thế gian hiện tại, ngoại trừ Tiết thần y, không ai có khả năng chữa trị được, nên tại hạ mới liều lĩnh tới đây, thỉnh Tiết thần y cứu mạng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận