Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 412: Trảo Trùng Cổ

“Đã cứu được Vô Kỵ muội tử ra ngoài rồi, vậy ta về trước đây!”

Độc Cô Tiểu Linh nhìn thoáng qua Vương Viễn, lại liếc mắt nhìn Tống Dương đang giương nanh múa vốt, lên tiếng ngắt lời.

Mục đích Độc Cô Tiểu Linh tới đây chính là giúp Vương Viễn cứu người. Hiện tại đã vớt được người ra ngoài, nhiệm vụ cũng xem như hoàn thành. Độc Cô Tiểu Linh quý trọng thời gian, không nhàn rỗi ẩu đả với hai người Vương Viễn.

“Về đâu?”

Vương Viễn thuận tay ném Tống Dương sang một bên, buồn bực hỏi.

“Thì về Đường Gia Bảo chứ đâu.” Độc Cô Tiểu Linh đáp: “Ta còn phải quét kỹ năng và luyện cấp nữa… không giống như các ngươi.”

“Ngươi không tới Đào Hoa Đảo sao?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

“Gì? Ngươi còn muốn làm nhiệm vụ đó thật sao?” Độc Cô Tiểu Linh mang vẻ mặt kinh ngạc.

Với sự hiểu biết của cô về Vương Viễn. Tuy tiểu tử này trơ tráo, nhưng từ trước đến nên chưa từng xông vào loại chuyện tự tìm đường chết. Nếu hiện tại đã ra khỏi đầm lầy Hắc Long, thì cứ thuận tay hủy nhiệm vụ là được, sao còn coi là thật nữa.

“Không làm không được!” Vương Viễn lôi viên đan dược màu trắng ra quơ quơ trước mắt hai người vào bảo: “Hai mụ ngốc các ngươi đã ăn dược thật rồi, e rằng không trở về giao nhiệm vụ thì kết cục sẽ còn thê thảm hơn so với tưởng tượng.”

Hóa ra vừa rồi Vương Viễn đã giấu dược hoàn trong lòng bàn tay.

“Cái này…” Nhìn thấy dược hoàn màu trắng trong tay Vương Viễn, hai người đột nhiên cả kinh, vội vàng mở thanh trạng thái ra.

Quả nhiên, thanh trạng thái của hai người đã thêm một BUFF.

[Hắc Long Trảo Trùng Cổ]: Trong vòng ba mươi sáu canh giờ, thuộc tính kháng độc của người chơi tăng lên một trăm phần trăm. Sau ba mươi sáu canh giờ, công lực của người chơi sẽ tan hết. Trong vòng bảy ngày nếu không thể ăn giải dược, sẽ tổn hại đến kinh mạch. Nhắc nhở: Giải dược của cổ trùng này chỉ có Anh Cô của Hắc Long Đàm mới có.

“Ta… ta…”

Nhìn thấy BUFF trên người, biểu cảm của Độc Cô Tiểu Linh và Tống Dương phải gọi là phức tạp.

Hai cô gái này đã vô cùng đề phòng, nhưng vẫn xem thường sự ác độc của ả đàn bà Anh Cô này.

Chẳng trách người phụ nữ này thả ba người họ đi một cách sảng khoái như vậy. Hóa ra bà ta biết cho dù ba người họ có hoàn thành nhiệm vụ mà mình đưa cho hay không, thì trong vòng ba ngày chắc chắn vẫn sẽ trở về.

Người như Anh Cô cũng không phải là loại tốt bụng gì, sẽ không vô duyên vô cớ bố thí cho người không có lợi ích gì đối với mình.

Tống Dương thì còn đỡ, trước mắt còn có chút tác dụng với Anh Cô. Bà ta chắc chắn sẽ không làm hại cô, nên muốn giải dược ngược lại cũng không khó. Nhưng Độc Cô Tiểu Linh lại không có một chút ích lợi gì với bà ta, muốn có giải dược sẽ rất khó khăn. Trừ phi bây giờ mọi người cùng đi tới Đào Hoa Đảo, và cứu Chu Bá Thông về đây.

Đảo Đào Hoa thuộc khu vực Đông Hải, là một trong nhiều hòn đảo ở đây, cách Trung Nguyên một vùng biển rộng.

Dĩ nhiên, trong trò chơi không có khoảng cách nào mà xe ngựa không giải quyết được, nếu có, vậy thì ngồi thuyền.

Sau nhiều lần thay đổi phương tiện, trước tiên đi xe ngựa rồi chuyển sang ngồi thuyền, sau một tiếng, ba người Vương Viễn rốt cuộc cũng đến được đảo Đào Hoa trong truyền thuyết.

Đảo Đào Hoa là quê quán của Hoàng Dược Sư – một nhân vật trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt nên cũng có độ nổi tiếng lớn, người chơi hâm mộ nghe danh đến đây bái sư đâu đâu cũng thấy. Thế nhưng Hoàng Dược Sư là một người kiêu ngạo, năm đó bị đồ đệ tổn thương tình cảm, hiện tại có bóng ma tâm lý, muốn bái lão làm sư phụ dĩ nhiên chẳng dễ dàng.

Đảo Đào Hoa, tên như kỳ danh, sau khi ba người lên bờ, phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy đâu đâu cũng chìm trong sắc màu hồng nhạt, hoa đào sum suê.

Nhắc tới cũng phải nói Hoàng Dược Sư đúng là một người văn nhã, trồng nhiều hoa đào như vậy là muốn bày trận phong thủy gọi sao Hồng Loan(*) à? Người già độc thân quả nhiên phát rồ.

(*)Ngôi sao may mắn, chủ sự mừng và nhân duyên.

Trên bờ cát của đảo Đào Hoa lác đác vài người chơi.

Những người này đều mặc trang phục tân thủ, trong tay cầm đao kiếm rìu đang luyện cấp bằng cách chà đạp lũ rùa trên bờ biển… Hiển nhiên bọn họ mới ra khỏi Tân Thủ Thôn đã đi thẳng tới đảo Đào Hoa.

Hết cách rồi, Đông Hải có bảy mươi hai đảo, ba mươi sáu động, môn phái ẩn có thể bái sư nhiều đến thế nhưng cũng chỉ có đảo chủ đảo Đào Hoa nổi tiếng thiên hạ, đứng hàng cao thủ tuyệt thế.

Những bạn học này chắc là đọc súp gà truyền năng lượng tiêu cực cho tâm hồn nhiều quá, tưởng rằng cứ chân thành kiên định là được, nào ngờ Hoàng Dược Sư lại là người cao ngạo như vậy, bình sinh ghét nhất kẻ thích xun xoe, mặt nóng dán mông lạnh. Cách tỏ vẻ là người ham học hỏi và tôn trọng người lớn tuổi uyên bác không dùng được ở chỗ lão đâu.

Trận hoa đào Ngũ Hành Đại Chuyển mênh mông này đại biểu cho sự dứt khoát của Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dược Sư nhờ kỳ môn độn giáp, ngũ hành thuật số mà vang danh thiên hạ, mấy trận pháp sơ sài của Anh Cô đã có thể vây khốn được Vương Viễn, đại trận đào hoa nổi tiếng thiên hạ này dĩ nhiên hắn không dám xông loạn vào rồi.

Hơn nữa, Hoàng Dược Sư là tiền bối võ lâm, còn thuộc loại võ công cao không biên giới, đối với kiểu NPC vừa chính vừa tà này, vẫn nên tôn trọng một chút thì hơn, khẳng định không thể chưa báo trước gì mà đã đến.

Vương Viễn hít sâu một hơi, vận động tất cả nội lực trong đan điền, rống to: "Thiếu Lâm Tự, đệ tử môn hạ Huyền Từ Ngưu Đại Xuân dẫn theo bạn đến đây hỏi thăm đảo chủ đảo Đào Hoa!"

Nội lực hùng hậu của Vương Viễn xen lẫn tiếng rống, như tiếng sấm vang tận mây xanh, tất cả người chơi trên đảo đều bị tiếng hô này hấp dẫn lại.

"Ha ha! Lại thêm một kẻ không tự lượng sức mình!"

Ông mày ở đây lâu như vậy mà chưa thấy Hoàng Dược Sư nể mặt ai bao giờ, một tên hòa thượng chẳng biết từ đâu chui ra lại lớn tiếng muốn tiến vào rừng hoa đào sao?

Đúng vậy, Hoàng Dược Sư chẳng chịu nể mặt ai thật, dù Vương Viễn có lấy tên tuổi của Huyền Từ ra cũng chẳng dễ gì.

Thân phận võ lâm minh chủ của Huyền Từ chỉ dọa được nhân sĩ giang hồ phổ thông mà thôi, cao thủ Thiên Hạ Ngũ Tuyệt tài nghệ như vậy chẳng thèm để ý chút nào đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận