Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 330: Quạt giấy làm chứng

"Ta... Ta..."

Từ trưởng lão giơ tay ôm ngực, tức giận không nói ra lời.

"Hay lắm lão Ngưu!" Mario cách đó không xa cười khanh khách.

"Người Khiết Đan đương nhiên không phải là hung thủ giết chồng ta!"

Thấy Từ trưởng lão bị Vương Viễn nói cho suýt nữa cưỡi hạc về phương Tây, Mã phu nhân nhẹ giọng nói: "Nhưng Kiều Phong thì khác, hắn là hung thủ không chỉ bởi vì hắn là người Khiết Đan, mà bởi vì hắn muốn giết người diệt khẩu."

"Không đúng!"

Mã phu nhân vừa nói xong, bên tay trái bỗng nhiên vang lên thanh âm của một thiếu nữ: "Mã phu nhân, ta có một nghi ngờ ở trong lòng, không biết có thể hỏi ngươi một câu không?"

Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một thiếu nữ mặc đồ màu đỏ nhạt, chính là A Chu.

“Hở?”

Mã phu nhân nhíu mày hỏi: “Có lời gì muốn tra hỏi ta sao?”

“Tra hỏi thì không dám.” A Chu nói: “Ta nghe trong lời nói của phu nhân thì bức di thư này của Mã tiền bối, được niêm phong bằng sáp đóng dấu thư. Mà khi Từ trưởng lão mở ra thì con dấu vẫn còn nguyên vẹn. Như vậy trước khi Từ trưởng lão mở, thì không ai nhìn thấy nội dung bên trong lá thư đúng không?”

Mã phu nhân đáp: “Đúng vậy.”

A Chu hỏi: “Vây thì phong thư mà vị đại hiệp đó mang và di lệnh của Uông bang chủ, ngoài Mã tiền bối ra, thì vốn dĩ không ai biết hết. Tài vật cất giấu không kỹ sẽ khiến người nổi lòng trộm cướp. Nếu là giết người diệt khẩu thì không đáng nói tới.”

“Nói không sai!”

Mọi người nghe vậy, đều cảm thấy lời này có lý.

Lá thư này vốn dĩ chưa được mở ra, nên sẽ không có người nào biết được nội dung bên trong, đừng nói Kiều Phong có phải là người Khiết Đan hay không, chắc chắn cũng sẽ không vì vậy mà giết người diệt khẩu.

Vương Viễn cũng không nhịn được mà nhìn thoáng qua A Chu, cảm thấy cô gái này vô cùng thuận mắt. Một cô gái nhỏ nhưng lại có được nhận xét như vậy, còn thông minh hơn nhóm người Thiện Chính gì đó.

“Ha ha!”

Mã phu nhân cười đáp: “Cô nương có lòng nghi ngờ cũng phải thôi, lúc đầu ta cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng một đêm trước khi tiên phu của ta chết bất đắc kỳ tử, đột nhiên có người mò đến nhà ta ăn trộm, cũng may tiên phu đã giấu phong thư này ở nơi bí mật từ trước, mới không bị tên trộm lục lấy và hủy mất.”

“Tiểu mao tặc tới trộm bạc, đây cũng là chuyện bình thường, chẳng qua là thời gian trùng hợp mà thôi.” A Chu lại nói.

“Khi ấy ta cũng nghĩ như vậy!” Mã phu nhân thở dài một tiếng bảo: “Nhưng sau đó, người ta lại nhặt được một vật dưới cửa sổ mà tiểu tặc đó dùng để vào và ra khỏi phòng. Hóa ra tiểu tặc đó bỏ đi quá vội vàng nên đã đánh rơi. Ta vừa nhìn thấy vật đó liền cảm thấy kinh hoàng, mới biết chuyện này không phải là chuyện vừa.”

Cùng lúc nói xong, Mã phu nhân chậm rãi lấy ra một vật dài tám, chín tấc từ trong chiếc túi sau lưng ra, rồi đưa cho Từ trưởng lão, nói: “Mời các vị bá bá, thúc thúc làm chủ.”

Đợi Từ trưởng lão nhận lấy vật đó, nàng ta gục xuống đất, khóc hu hu.

“Là quạt giấy!”

Nhìn thấy vật trong tay Mã phu nhân, Vương Viễn híp mắt lại. Quả nhiên, ả đàn bà ác độc này thât sự muốn dùng quạt giấy của Kiều Phong để làm ẩn ý.

Từ trưởng lão kia nhận chiếc quạt giấy nhưng còn chưa mở ra, thì Vương Viễn đột nhiên nói: “Mã phu nhân, ngươi quả nhiên độc ác!”

“Không biết vị đại hòa thượng này nói vậy là có ý gì?”

Mã phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vương Viễn bằng đôi mắt đỏ hoe và hỏi.

Vương Viễn cười lạnh rồi đáp: “Lúc trước, ta đơn độc tới Cái Bang lấy một vật của sư phụ ta, là ngươi đã kêu ta đi lấy quạt xếp của Kiều bang chủ để đổi. Bây giờ người lại cầm nó ra để vu tội cho Kiều bang chủ, thật đúng là ác độc.”

“Chiếc quạt giấy này là của Kiều bang chủ sao?”

Mọi người nghe vậy lại kinh ngạc, đều cùng nhìn về phía Mã phu nhân.

Có Huyền Từ ở đây, Vương Viễn theo đó cũng đức cao vọng trọng lên rất nhiều, mọi người vẫn khá tin tưởng lời nói của Vương Viễn.

“Lúc trước, chúng ta quả thực cũng đã từng thấy qua.”

Mã phu nhân đáp: “Nhưng ta chỉ trực tiếp đưa đồ ngươi cần cho ngươi, cũng chưa từng bàn giao chuyện gì khác với ngươi. Ngươi và ta không hề quen biết, hơn nữa người trong bang đều biết, từ trước đến nay ngươi có mối quan hệ tốt với Kiều Phong. Cho dù ta muốn vu oan, thì sao lại giao chuyện này cho ngươi làm chứ? Nếu ngươi muốn rửa sạch tội danh cho Kiều Phong, có thể tìm một lý do hợp lý hơn để nói.”

Cấp bậc của người phụ nữ như Mã phu nhân này quả thực sâu không lường được.

Hóa ra khi ấy nàng ta dám để Vương Viễn trộm quạt giấy giúp mình, là đã có lý do thoái thác cho mình rồi.

Quả thực, Vương Viễn và Kiều Phong có mối quan hệ khá tốt.

Ở hội hoa thành Lạc Dương, người trong bang đều nhìn thấy cả. Hiện tại Vương Viễn lại đứng ra mà hết sức mình bảo vệ Kiều Phong vào đúng lúc này, cũng đủ thấy mối quan hệ giữa hai người không giống bình thường.

Về mối quan hệ này, không nói đến Vương Viễn có giúp Mã phu nhân trộm quạt giấy hay không, cho dù tìm người làm chuyện này, thì nàng ta cũng sẽ không tìm một người có mối quan hệ thân thiết với Kiều Phong như vậy để làm.

Mã phu nhân chỉ dùng vài ba câu đã đạp Kiều Phong một cước, lại kéo theo Vương Viễn xuống nước cùng.

Vốn Vương Viễn có vầng sáng của Huyền Từ ở đây, nên khá có danh vọng trong mắt NPC. Nhưng hiện tại lại bao che cho Kiều Phong và đưa ra chứng cứ giả, địa vị của hắn trực tiếp bị rớt xuống đáy.

Đệ tử của Huyền Từ lại như thế sao? Nói hươu nói vượn bao che cho hung thủ cũng không phải là loại người tốt đẹp gì!

“Lúc ấy là Toàn Quan Thanh đưa quạt giấy cho ta! Ngươi mau ra đây làm chứng!” Vương Viễn quay đầu chỉ vào Toàn Quan Thanh đang ôm đầu ngồi xổm một bên.

“Ta không có, không phải ta, đừng nói bừa!” Toàn Quan Thanh lắc đầu phủ nhận.

Vương Viễn nghe vậy lại híp mắt lần nữa.

Không khó để nhìn ra, thân là trợ thủ đắc lực của Kiều Phong, tên Toàn Quan Thanh này đã sớm đứng trên thuyền của Mã phu nhân rồi. Chẳng trách ngày đó lại lấy quạt thuận lợi như vậy.

Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Vương Viễn, trong mắt Mã phu nhân lộ ra một chút đắc ý, như thể đang khiêu khích Vương Viễn: “Tiểu hòa thượng, chơi chiêu này với lão nương, ngươi vẫn còn kém xa lắm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận