Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1478: Ta giúp ngươi tu hành

Mọi người bên ngoài Tàng Kinh Các nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Vương Viễn và hòa thượng quét rác, trong lòng cũng phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì.

Hạo kiếp của võ lâm Trung Nguyên, thảm án ở Nhạn Môn Quan ba mươi năm trước đã chôn vùi một mầm tai họa, hiện giờ hạo kiếp đã xuất hiện, võ lâm nhân sĩ Nhạn Môn Quan, Trung Nguyên đã chết hơn một nửa, Tụ Hiền Trang quần hùng Trung Nguyên cũng thương vong vô số. Tuy rằng Mộ Dung Bác không phải là hung thủ trực tiếp, nhưng tất cả mọi chuyện đều là do ý muốn phục quốc của Mộ Dung Bác.

Hơn nữa Mộ Dung thế gia đến chết vẫn không chịu từ bỏ, đời này nối tiếp đời kia vì phục quốc mà không từ thủ đoạn, loại người vì ích lợi của bản thân mà coi người trong thiên hạ như cỏ rác không nên tồn tại trên đời thì hơn.

Giết cha con Mộ Dung cũng coi như giải quyết một mối nhân quả, đồng thời phá tan chấp niệm đã tồn tại mấy trăm năm của nhà Mộ Dung.

Cái gì gọi là tấm lòng Bồ Tát? Cái gì gọi là Phổ Độ Chúng Sinh? Hiệp thánh Phật môn của Thiếu Lâm tự - đại sư Ngộ Si mới là cao tăng đắc đạo giỏi nhất lúc bấy giờ.

...

“Tiêu lão thí chủ! Liêu Vương bệ hạ!”

Giải quyết xong chuyện nhà Mộ Dung, thần tăng quét rác lại quay đầu hỏi Tiêu Viễn Sơn: “Hai cha con Mộ Dung lão thí chủ đã chết, hai người các ngươi có cảm tưởng gì không...”

“Chuyện này...”

Bị thần tăng quét rác hỏi như vậy, Tiêu Phong và Tiêu Viễn Sơn lập tức ngây ngẩn cả người.

Tiêu Phong thì tương đối bi thảm, vốn dĩ đang làm rất tốt công việc là lãnh đạo một đám ăn xin, một giấc ngủ dậy ai ngờ thời tiết đã thay đổi, đầu tiên là trở thành người Khiết Đan mà bản thân ghét nhất, sau đó lại bị quấn vào một hồi âm mưu.

Đau khổ tìm kiếm kẻ ác hồi lâu, ai ngờ kẻ ác kia lại là cha ruột của mình.

Nếu không phải một năm này Tiêu Phong đã trải qua quá nhiều cực khổ, e rằng y đã hoàn toàn sụp đổ.

Lúc này đầu sỏ gây tội Mộ Dung Bác đã đền tội, tâm trạng của Tiêu Phong cũng vô cùng phức tạp.

Vòng đi vòng lại một vòng lớn, đã có bao nhiêu người vô tội phải chết, báo thù xong, những người vô tội ấy cũng không sống lại được.

“Mối thù giết mẹ đã báo, ta nguyện trở lại Liêu Quốc, chăm lo việc nước, để thiên hạ thái bình, bá tánh sung túc!” Tiêu Phong nghĩ một lúc rồi nói.

Hiện giờ đã giải quyết xong nỗi băn khoăn trong lòng, trước mắt Tiêu Phong chỉ còn lại công việc... Y quyết tâm dành toàn bộ tâm huyết cho công việc hiện tại để mưu cầu hạnh phúc cho bá tánh trong thiên hạ.

“Liêu Vương bệ hạ có tấm lòng Bồ Tát, chắc chắn sẽ lưu danh sử sách!” Thần tăng quét rác vừa lòng gật đầu, sau đó lão lại nhìn về phía Tiêu Viễn Sơn.

“Ta... Ta...”

Hai mắt Tiêu Viễn Sơn nhìn thẳng về phía thi thể của Mộ Dung Bác ở trên mặt đất, ta nửa ngày nhưng vẫn chưa thốt ra được một câu nào.

Ba mươi năm nay, Tiêu Viễn Sơn vứt bỏ tất cả mọi thứ, toàn bộ suy nghĩ đều đặt vào việc báo thù.

Ngươi vu khống ta trộm bí tịch của Thiếu Lâm tự ngươi? Được! Ta trộm cho ngươi xem!

Ngươi vu khống ta giết người vu tội? Được, ta cũng giết cho ngươi xem.

Ba mươi năm trước, Tiêu Viễn Sơn đã chết rồi, lão có thể sống đến bây giờ đều là dựa vào ý muốn báo thù.

Lúc này Mộ Dung Bác đã chết, ân oán hơn ba mươi năm cũng đã tan thành mây khói, ý muốn báo thù đè nặng tâm trí Tiêu Viễn Sơn cũng đã biến mất vô tung vô ảnh.

Đầu tiên Tiêu Viễn Sơn cảm thấy bản thân đã được giải thoát, thoát ly khổ hải, sau đó lại cảm thấy trống rỗng, bởi vì thứ duy trì sự sống của lão cũng đã đi theo Mộ Dung Bác rồi.

Hiện giờ trong lòng Tiêu Viễn Sơn đã trở nên rỗng tuếch, trong đầu chỉ còn lại sự tĩnh lặng, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết bản thân nên đi nơi nào.

“Thù hận bao năm đã chấm dứt, đệ tử cũng không biết nên làm như thế nào cho phải!” Tiêu Viễn Sơn im lặng trong chốc lát, sau đó chấp tay trước ngực nói với thần tăng quét rác.

Tiêu Viễn Sơn ngụy trang thành tăng nhân ẩn thân ở Thiếu Lâm tự đã ba mươi năm, hôm nay lão mới coi bản thân là một vị tăng nhân chân chính.

“Ngươi có muốn trở thành đệ tử của ta, theo ta tu hành, tìm hiểu Phật pháp?” Thần tăng quét rác hỏi.

“Đệ tử cầu mà không được!” Tiêu Viễn Sơn lập tức quỳ xuống.

“A di đà phật!”

Thần tăng quét rác bước về phía trước, nâng Tiêu Viễn Sơn dậy.

Mọi người nhìn Tiêu Viễn Sơn đã từng là một vị cao thủ tuyệt đỉnh không ai cản được lúc trước, lúc này lại cam tâm tình nguyện bái lão hòa thượng quét rác làm thầy, trong lòng cảm khái không thôi.

Cơ thể của thần tăng quét rác rất gầy gò, nhưng trên người lão tựa như lóng lánh ánh hào quang của Phật.

“Đã thấu triệt toàn bộ, thiện tai, thiện tai!” Thần tăng quét rác nói: “Muốn trở thành tăng nhân thì phải nhờ các đại sư trong Thiếu Lâm tự giúp cạo đầu đi tu. Ta có mấy lời này, không ngại nói cho các ngươi nghe một chút, đồ nhi Ngộ Si, ngươi hóa giải ân oán trong thiên hạ, phổ độ chúng sinh, ngươi ngồi xuống bên cạnh ta, ta giúp ngươi tu hành.” Lão lập tức ngồi ngay ngắn.

Tiêu Phong cũng bái lạy cùng với Tiêu Viễn Sơn.

Vương Viễn là đệ tử của thần tăng quét rác, hắn ngồi ở một bên nghe giảng.

Nhạc Lão Tam cười ha ha, hắn ta nói với vẻ đắc ý: “Ha ha ha! Sư phụ của sư phụ ông đây lại là nhân vật vô địch thiên hạ như vậy, kêu Nhạc Lão Nhị ta là cháu trai của lão thì ta cũng chịu!”

Quần hùng trong thiên hạ đồng loạt ghé mắt: “Xí, tên ác nhân này có chỗ dựa trâu bò như vậy, về sau không phải hắn ta sẽ càng làm xằng làm bậy sao, đúng là tạo nghiệt mà!”

Đám người Huyền Sinh, Huyền Diệt, Thần Sơn, Đạo Thanh, Ba La Tinh nghe thấy thần tăng quét rác nói đến chỗ tinh diệu, bọn họ không khỏi cảm thấy vui mừng, tấm lòng kính trọng cứ lặng lẽ nảy sinh như vậy, cả đám đều quỳ xuống bái lạy.

“Má!”

Quần hùng và người chơi bên ngoài Tàng Kinh Các thấy vị hòa thượng này bắt đầu nói một vài lời tẻ nhạt chán ngắt, không có trò hay để xem, cũng không có chỗ hời để chiếm, tất cả đều đồng loạt tản đi.

Vương Viễn lại cảm thấy đan điền khẽ chuyển động, Long Tượng Bàn Nhược Công thế nhưng tự động vận chuyển tu luyện.

“Ủa?”

Vương Viễn vừa mừng vừa sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận