Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 527: Tái ông mất ngựa

"Ầm!"

Một tiếng động thật lớn vang lên, con rối bị chém nát đầu.

"Nhị Xuân của ta…"

Con rối này chính là điểm trí mạng của Độc Cô Tiểu Linh, giờ bị người ta chém nát đầu, cô kinh sợ thốt lên.

"Ôi chao..."

Mọi người nghe thấy tiếng gọi (Xuân) của Độc Cô Tiểu Linh thì chuyển hết tầm mắt về phía Vương Viễn. Vương Viễn theo bản năng ôm lấy đầu, đậu mòe, tên gọi kia tạo sự đồng cảm quá mạnh!

Độc Cô Tiểu Linh là một cơ quan sư, con rối là gốc rễ của cô, không có con rối ngoại trừ khinh công ra thì cô chỉ còn là thứ bỏ đi, ngay cả một người chơi Đường Môn cũng không bằng chớ nói chi là đối đầu với đối thủ như Đạo Khả Đạo.

Sau khi chém nát đầu con rối, Đạo Khả Đạo lại hoán đổi vũ khí sang khinh kiếm, tiện tay hất lên, trường kiếm rời khỏi tay, đâm vào yết hầu Độc Cô Tiểu Linh một cách vô cùng chuẩn xác.

Độc Cô Tiểu Linh mất mạng tại chỗ.

Chiến đội Bách Hoa Liễu Loạn thắng ván đầu tiên.

Dưới đấu trường, Độc Cô Tiểu Linh nhìn cột con rối bị tổn hại 80% thì bặm chặt môi đến suýt khóc.

Trên đấu trường, người chơi chết rồi được hệ thống bảo vệ, mọi người chỉ tranh thắng bại, không có thiệt hại gì sau khi chết, nhưng con rối và vũ khí đều là tài sản của người chơi, không được hệ thống bảo vệ.

Nếu người chơi khác bị đánh bại, cùng lắm vũ khí vì chiến đấu mà rớt chút độ bền thôi, nhưng Độc Cô Tiểu Linh lại thuộc trường hợp khác biệt hoàn toàn.

Đầu là bộ phận hạt nhân của con rối, bị hủy rồi thì cơ bản sẽ mất đi sức chiến đấu, đây gần như là thương tổn vĩnh viễn đối với cô.

Phải biết rằng, toàn bộ thực lực của Độc Cô Tiểu Linh hầu như xuất phát từ con rối, còn cô chỉ là một người chơi bình thường có khinh công không tệ lắm mà thôi. Cú nện vừa rồi của Đạo Khả Đạo có thể nói là đã đào thải một người chơi của nhóm Một Đám Ô Hợp.

Tối thiểu trước khi có thể sửa chữa hoàn toàn con rối, Độc Cô Tiểu Linh không phát huy được tác dụng của mình.

Mọi người nhìn Độc Cô Tiểu Linh đau lòng thì đồng loạt im lặng.

Con rối với cô mà nói chính là tu vi, đối với người khác lại giống một món thần khí, trong trò chơi dùng thần khi bị người ta phá hủy, loại cảm giác này mọi người có thể đồng cảm, giờ chạy ra an ủi chắc chắn chẳng có tác dụng gì.

"Còn sửa được không?" Vương Viễn có chút không đành lòng, tiến lên hỏi.

"Sửa được!" Độc Cô Tiểu Linh không phải cô gái thích khóc sướt mướt, mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng vẫn thở dài, giả vờ bình tĩnh nói: "Có điều bị hủy mất phần hạt nhân… không thể sửa xong trong thời gian ngắn được, dù sao vật liệu cũng khó tìm."

"Vật liệu hử? Ha ha!" Vương Viễn đột nhiên cười bảo: "Người lần trước ta đề cử ngươi đã thêm bạn chưa?"

"Thêm rồi…" Độc Cô Tiểu Linh nhỏ giọng nói: "Vật liệu của ông chủ Cung đều là hàng tốt, ngươi cũng biết để làm con rối này ta gần như táng gia bại sản mà."

"Hắn ta mà dám không giảm giá cho ngươi, ta đánh gãy chân hắn!" Vương Viễn vừa trừng mắt, vừa kéo cột bạn tốt ra định răn dạy Cung Hỉ Phát Tài. Bắt nạt tên này đối với Vương Viễn mà nói chính là chuyện bình thường như ăn cơm với đi ngủ vậy.

"Không phải là vấn đề giảm giá!" Độc Cô Tiểu Linh vội vàng ngăn Vương Viễn lại.

"Ha ha!"

Đúng lúc này, Phi Vân Đạp Tuyết đột nhiên mỉm cười bảo: "Có thể sửa là được rồi, hễ là chuyện có thể giải quyết được bằng tiền thì không thể gọi là chuyện."

"Ặc…"

Mọi người nghe Phi Vân Đạp Tuyết nói thì khẽ giật mình.

Lời Phi Vân Đạp Tuyết nói kiêu ngạo đến cực điểm, nói là làm màu cũng chẳng quá đáng, nhưng câu này thốt ra từ miệng hắn lại hợp lý vô cùng.

Phi Vân Đạp Tuyết không đợi Độc Cô Tiểu Linh mở miệng nói đã bảo rằng: "Cần bao nhiêu tiền ngươi cứ nói với ta là được."

"Chuyện này… Chuyện này có được không?" Độc Cô Tiểu Linh hơi xấu hổ hỏi.

Từ dạo trước Độc Cô Tiểu Linh đưa “Thân Nhiệt Thiên Quốc” cho Vương Viễn, không khó để nhận ra cô không phải là một người thích thiếu nợ người khác. Mặc dù Phi Vân Đạp Tuyết là ông chủ nhưng tiền để sửa chữa con rối không ít chút nào. Lúc trước Độc Cô Tiểu Linh kiếm được năm trăm lượng vàng ở chỗ Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng gần như tiêu sạch sành sanh. Giờ Phi Vân Đạp Tuyết bảo sẽ chi số tiền kia, cô đột nhiên có chút cảm giác không công không nhận lộc.

"Ha ha! Trường hợp của ngươi cũng coi như là tai nạn lao động!" Phi Vân Đạp Tuyết khoát tay nói: "Món tiền này ta sẽ chi."

"Được rồi! Ngươi không cần ngại, hắn có thiếu tiền đâu chứ!"

Tống Dương cũng lại gần khuyên: "Lần này chọn vật liệu nhớ dùng thứ tốt nhất, đỡ lại bị người ta phá mất."

"Đúng đấy, nhất định phải chọn vật liệu tốt nhất!" Phi Vân Đạp Tuyết cũng nói: "Ngươi còn phải dẫn ta đi hốt giải quán quân mà, nhất định phải bảo đảm thực lực!"

"Này…" Độc Cô Tiểu Linh cảm động vô cùng.

Ấn tượng của Vương Viễn và những người khác trong Một Đám Ô Hợp đối với Phi Vân Đạp Tuyết cũng tăng lên không ít.

Phi Vân Đạp Tuyết quả thực có lắm bệnh của đám tư sản nhưng cách đối nhân xử thế tuyệt đối chu toàn, hiện tại hắn chủ động yêu cầu sẽ chi tiền sửa chữa con rối, đủ thấy người này rất biết gánh vác. Ông chủ như thế cho dù nói rõ đang lợi dụng ngươi cũng lợi hại hơn so với loại ngày ngày vẽ cho người ta ảo tưởng về tương lai nhiều.

"Cầm thứ này đi, nhìn xem có dùng đến hay không!"

Phi Vân Đạp Tuyết đã ngỏ lời vậy rồi, Vương Viễn cũng không chịu yếu thế lôi từ trong ngực ra một thứ giống như sừng thú đưa cho Độc Cô Tiểu Linh.

[Thiên Lôi Giác]: Vật phẩm đặc biệt

Tác dụng: Thiên Lôi là vật chí dương giữa trời đất, có thể tru tà diệt ma và hiệu quả điều hòa âm dương kỳ diệu.

Chiếc sừng này ở trong túi Vương Viễn lâu lắm rồi, hắn không nghiên cứu ra tác dụng, Độc Cô Tiểu Linh lại là bậc thầy làm vật liệu, đưa nó cho cô hiển nhiên sẽ có tác dụng lớn hơn ở trong tay hắn.

Độc Cô Tiểu Linh không khách sáo với Vương Viễn, cô nhận Thiên Lôi Giác để trong ngực.

Lúc này tuyển thủ tranh tài ván thứ hai của chiến đội Một Đám Ô Hợp đã được truyền tống lên sàn thi đấu.

Không biết có phải hệ thống cố ý hay không mà người ra sân thứ hai lại là Nhất Mộng Như Thị…

Ba trong năm đồng chí có thực lực chẳng đáng nhắc đến của Một Đám Ô Hợp đã lên hai, xác suất này đúng là huyền diệu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận