Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 162: Đánh người phụ nữ của ngươi

Theo một tiếng "Phập!" vang lên, năm ngón tay Vương Viễn cắm sâu vào ngực Vân Hoành Tần Lĩnh, ngay sau đó lùi ra, trái tim đầm đìa máu của Vân Hoành Tần Lĩnh trong nháy mắt bị Vương Viễn moi ra.

Vân Hoành Tần Lĩnh chỉ cảm thấy trước mắt vụt một cái, lại xuất hiện tại điểm sống lại trước mặt Vương Viễn một lần nữa.

Đứng ở điểm sống lại nhìn ra bên ngoài, một cục trong tay Vương Viễn quả thực kinh khủng đến cực điểm, thấy mình chết thê thảm như thế, da đầu Vân Hoành Tần Lĩnh không khỏi tê dại một trận.

Kỹ thuật móc tim này của Vương Viễn thật khá tàn bạo, Vân Hoành Tần Lĩnh là cao thủ giết người như ngóe vậy mà nhìn thấy cũng không khỏi sợ khiếp vía, huống chi những người chơi mới vào trò chơi đang ở thôn tân thủ.

Hễ không phải kẻ biến thái cuồng sát thì nhìn cảnh tượng này khó tránh khỏi sinh lòng sợ hãi.

"A!"

Đến nỗi một số người chơi nữ hét toáng lên, âm thanh vô cùng thảm thiết, tựa như Vương Viễn không phải móc tim Vân Hoành Tần Lĩnh mà là chính mấy người đó vậy.

Trong phút chốc thôn tân thủ trở nên hỗn loạn hẳn.

"Xảy ra chuyện gì thế? Đây là ai vậy?"

Lúc này Tống Dương cũng nghe thấy tiếng động, vẻ mặt cô nàng ngỡ ngàng nhìn thi thể dưới đất.

Rất rõ ràng là cô nương ngốc này vẫn không biết ai đã giết cô ta.

"Kẻ giết ngươi cướp thuốc giải của ngươi!"

Vương Viễn vừa trả lời vấn đề của Tống Dương, vừa duỗi tay khẽ sờ hai cái trên thi thể Vân Hoành Tần Lĩnh, kết quả vẫn không mò được thuốc giải.

"Ăn may vậy sao?"

Ngay cả Vân Hoành Tần Lĩnh chết hai lần cũng không rớt thuốc giải ra được, Vương Viễn dứt khoát chỉ vào Vân Hoành Tần Lĩnh đang sống lại ở khu sống lại nói: "Mau đưa thứ đó cho ta, bằng không ngươi đừng nghĩ đến việc rời khỏi khu sống lại này."

".."

Hình như Vân Hoành Tần Lĩnh sống lại không nghe thấy cũng không hề nhúc nhích khi đối mặt với sự uy hiếp của Vương Viễn.

"Tại sao hắn không trả lời?" Thấy Vân Hoành Tần Lĩnh giống như người chết, Tống Dương khó hiểu hỏi.

"?"

Vương Viễn thấy vậy thì hơi sửng sốt, hắn nói ngay: "Không ổn rồi, tiểu tử này muốn bỏ chạy!"

"Xoẹt!"

Vương Viễn vừa dứt lời, không khí bên người Tống Dương bị bóp méo, một thanh đoản đao hiện ra đâm thẳng vào thái dương của cô.

Mà Vân Hoành Tần Lĩnh cầm đao lại toét miệng cười khiêu khích Vương Viễn.

Với Vương Viễn thì Vân Hoành Tần Lĩnh không chắc chắn một đao đâm chết được hắn, thế nhưng cô bé bên cạnh Vương Viễn cũng chỉ cấp một, một đao này đâm vào thì ắt hẳn phải chết.

“Tình Duyên” có mặt khắp nơi trong trò chơi, một nam một nữ làm nhiệm vụ thì quan hệ thế nào tất nhiên không cần nói cũng biết, huống chi Vân Hoành Tần Lĩnh cướp đồ của Tống Dương, Vương Viễn lại dựng lông như này, càng khiến cho Vân Hoành Tần Lĩnh nghĩ đến việc Tống Dương và Vương Viễn là quan hệ người yêu.

Ông đây không đánh lại ngươi thì không thể đánh được người phụ nữ của ngươi hay sao?

Không thể không nói Vân Hoành Tần Lĩnh là một người rất biết tìm cớ cho bản thân.

Mà Vương Viễn vừa thấy Vân Hoành Tần Lĩnh xuống tay với Tống Dương thì giận sôi gan.

Tuy Vương Viễn và Tống Dương chỉ là bạn bè bình thường, thế nhưng là người quen ngoài đời, mối quan hệ này không phải người bình thường trong trò chơi có thể thay thế được.

Huống hồ Tống Dương chỉ là người mới bước vào trò chơi, lính mới hoàn toàn, giết nàng thì không phải giống như giết trẻ con sao, chỉ riêng việc giết người cấp một này cũng đủ thấy nhân phẩm của hắn ta rồi.

Thế nhưng ngay lúc Vân Hoành Tần Lĩnh nghĩ Tống Dương chắc chắn phải chết. Tống Dương khẽ ngã người về sau, chân lui về nửa bước, vừa vặn tránh khỏi đoản đao của Vân Hoành Tần Lĩnh.

"?!"

Lần này Tống Dương hoàn toàn khiến cho Vân Hoành Tần Lĩnh choáng váng.

Nếu như là Vương Viễn tránh thoát được một đao này của Vân Hoành Tần Lĩnh thì không có gì sai cả!

Tuy Vương Viễn là hòa thượng Thiếu Lâm thân pháp kém cỏi, nhưng suy cho cùng vẫn là ID cấp cao từng luyện khinh công, hắn có thể tránh được cũng không phải không thể.

Nhưng Tống Dương cũng là một tên người mới hàng thật giá thật mà, muốn thân pháp thì không có thân pháp, muốn tốc độ cũng chẳng có tốc độ, thế mà cô chỉ hời hợt lui về sau một bước đã tránh được công kích của Vân Hoành Tần Lĩnh, khiến cho hắn ta bỗng chốc nghi ngờ cuộc sống.

"Trùng hợp mà, chắc là trùng hợp thôi!"

Một đao đâm vào không khí, Vân Hoành Tần Lĩnh khẽ lầm bầm một tiếng, đoạn đao trong tay nương lực vung lên, với ý muốn đánh ra Phi Ảnh Trảm Cảnh giết chết Tống Dương.

Ai dè cô đã đá một cước vào ngay dưới nách Vân Hoành Tần Lĩnh.

Một cước này của Tống Dương vừa nhanh vừa chuẩn, tuy chiêu này chỉ tạo được chút xíu điểm sát thương với Vân Hoành Tần Lĩnh, nhưng vừa khéo đá trúng điểm phát lực của hắn ta, Vân Hoành Tần Lĩnh chỉ cảm thấy hơi ngứa dưới nách, chiêu thức vừa xuất ra một nửa đã bị cắt đứt.

Dĩ nhiên suy cho cùng Tống Dương chỉ là một nick nhỏ cấp một, muốn công kích không có công kích, phán định cũng chẳng có, tránh đi còn có thể chứ thật sự muốn ra tay thì sao có thể là đối thủ của người chơi cấp cao như Vân Hoành Tần Lĩnh đây.

Một cước Tống Dương đá vào người hắn ta đã làm cắt đứt đòn công kích của hắn ta, mà chính cô cũng bị Vân Hoành Tần Lĩnh đẩy ra làm mất thăng bằng, bất giác ngã về phía sau.

Dù là vậy thì một nick nhỏ cấp một có thể có qua có lại với đại cao thủ đã bái sư nhập môn cũng khiến cho người chơi vây xem ca ngợi.

Duy chỉ có mình Tống Dương vẫn tức giận: "Sao khí lực của tên ngốc này lại lớn như vậy? Ta đá một cước lại không thể đá chết hắn chứ?"

Hầy, người mới chưa từng chơi trò chơi mà. Thật khiến cho người ta dở khóc dở cười.

Sau khi đẩy ngã Tống Dương, Vân Hoành Tần Lĩnh không bỏ qua, một dao bổ từ trên trời xuống trước ngực cô.

Tống Dương đã không đứng vững được, cô muốn né đi là chuyện không thể.

Ngay lúc này Vương Viễn đưa tay ra đỡ lưng Tống Dương, tiếp đến quay người lại chắn phía trước cho cô.

"Keng!"

Một đao của Vân Hoành Tần Lĩnh chém vào lưng Vương Viễn, phản lực khiến lòng bàn tay hắn ta run lên.

Tay phải Vương Viễn dìu lấy Tống Dương, tay trái duỗi về sau, một chưởng chụp về phía Vân Hoành Tần Lĩnh.

Vân Hoành Tần Lĩnh chợt hoảng hốt, lật đật giơ đao lên đỡ.

Một tiếng "Keng!", đoản đao trong tay hắn ta đã bị Vương Viễn chụp gãy, còn Vân Hoành Tần Lĩnh thì bị chưởng lực tựa dời núi lấp biển của Vương Viễn đánh lui về sau mấy bước.

"Mẹ nó!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận