Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1402: Chu Nguyên Chương

“Chuyện lính Mông Cổ mạnh ta không nhắc lại thêm nữa.” Chu Trùng Bát nói: “Muốn đối phó với thiết kỵ của bọn chúng phải tránh mũi nhọn, mài mòn nhuệ khí, khiến tinh thần của bọn chúng suy sụp tới một mức độ nhất định thì chúng ta mới có cơ hội đánh lui địch thành công. Nếu cứng đối cứng như Cao quân hầu, ba trăm nghìn người quân ta có thể hạ được năm chục nghìn quân Mông Cổ đã là kịch lắm rồi. Phải nhớ kỹ một điều, đây là trận chiến của gần trăm nghìn người, không phải mấy chục người cầm binh khí đánh nhau! Về mặt chiến thuật, không phải nhân số cứ xấp xỉ nhau là thực lực sẽ tương đương.”

“Chu ca dạy phải!”

Chu Trùng Bát vừa dứt lời, Vương Viễn đã tỏ vẻ bội phục vạn phần, đến cả Cao Thăng Thái cũng phải nhìn y bằng con mắt khác.

Sự khinh thường lúc đầu biến thành thán phục, nhưng vẫn có mấy phần không phục: “Lời ngươi nói đến đứa bé cũng hiểu, có chiến thuật cụ thể nào không?”

“Dĩ nhiên là có!”

Chu Trùng Bát nói: “Khi tới đây ta đã phái đệ tử Hậu Thổ kỳ đi quan sát chiến trường, cũng phác thảo xong bản đồ chiến trường cơ bản rồi! Mời Ngưu nguyên soái xem qua, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau lập ra chiến lược đối chiến tỉ mỉ.”

Dứt lời, Chu Trùng Bát lôi từ trong ngực ra một tấm bản đồ, đưa tới trước mặt Vương Viễn, bên trên vẽ nguệch ngoạc một số kí hiệu.

“Đây là?”

Vương Viễn khó hiểu hỏi.

“Chữ đó!” Chu Trùng Bát đột nhiên đỏ bừng cả mặt.

Cục diện giương cung bạt kiếm mới rồi cũng chẳng khiến sắc mặt y thay đổi mảy may, thế mà chỉ vài con chữ đã đủ để người này xấu hổ đến độ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Ngươi gọi đây là chữ hả?” Vương Viễn đen mặt, xem ra trình độ văn hóa của Chu Trùng Bát không cao… chữ viết tay còn chẳng đẹp bằng mình, hứ.

“Lúc còn nhỏ ta thường đi chăn trâu cho người ta, lớn lên thì làm ăn mày, sau đó mới cắt tóc đi tu, từ đây có cơ hội học viết chữ…” Chu Trùng Bát ngượng ngùng nói: “Chữ ta không được đẹp, mong Ngưu nguyên soái thứ lỗi.”

“Này…”

Nghe Chu Trùng Bát nói vậy, Vương Viễn càng thêm kính nể y.

Một đứa bé chăn trâu chưa từng đi học lại hiểu biết về chiến trường như vậy, đúng là kỳ tài trời sinh! Nếu không phải đang trong phụ bản, có khi Vương Viễn đã kéo y ra ngoài đào tạo một phen rồi.

“???”

Mà Vi Tiểu Bảo đứng bên cạnh nghe thấy lời Chu Trùng Bát nói thì hai mắt đột nhiên tỏa sáng: “Ngài có tên gọi khác là Chu Nguyên Chương đúng không?”

Chuyện Vi Tiểu Bảo thích nhất chính là nghe người ta bình thoại, câu chuyện truyền kỳ về Minh Thái Tổ dĩ nhiên đã nghe không dưới trăm lần (khi còn bé tôi cùng thường xuyên nghe), mới rồi lúc Chu Nguyên Chương tự xưng là Chu Trùng Bát, Vi Tiểu Bảo đã cảm thấy quen quen thế nào ấy, lúc này Chu Trùng Bát lại kể khi còn bé từng chăn trâu với đi ăn xin, Vi Tiểu Bảo lập tức vỡ lẽ, nhận ra người này rốt cuộc là ai.

“Đúng vậy!” Chu Trùng Bát nói: “Vị tiểu huynh đệ này biết ta sao?”

“Ngài chính là thần tượng của ta đó!!!” Vi Tiểu Bảo nghe vậy lập tức từ trên ghế nhảy cỡn lên, rồi quỳ xuống trước mặt Chu Nguyên Chương dập đầu liên tục: “Từ nhỏ Tiểu Bảo đã nghe chuyện kể về ngài mà lớn lên.”

“Ngài chính là… Minh Thái tổ??!!”

Lúc Vương Viễn nghe được ba chữ “Chu Nguyên Chương” cũng chấn động không thôi, hắn vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy cung kính vái chào y.

Vương Viễn tuy học hành không giỏi, không biết Chu Trùng Bát là ai, nhưng danh tiếng của Chu Nguyên Chương lại như sấm rền bên tai, y chính là một nhân vật truyền kỳ trong sách giáo khoa lịch sử đó.

Câu chuyện về cuộc đời của y không có quá nhiều phiên bản.

Từ một hòa thượng xin ăn đến một đế vương nổi tiếng, đuổi đánh quân Thát giành lại Trung Hoa, trải qua mấy năm đuổi giết thiết kỵ Mông Cổ “Tung Hoành Thiên Hạ” từ đại lục trung nguyên bỏ chạy về Mạc Bắc chăn dê, nhân sinh như bật hack này nhất định là nhân vật chính trong nhân vật chính.

Còn nhân vật chính do trời định gì đó, có may mắn đến đâu đứng trước mặt Chu Nguyên Chương cũng phải quỳ xuống gọi cha nhá!

Cuộc đời Vi Tiểu Bảo cũng được ưu ái rất nhiều, từ một tên nhóc côn đồ đến một người có vị trí cực cao.

Nhưng ở trước mặt Chu Nguyên Chương, cuộc đời Vi Tiểu Bảo không khác gì một trò cười, người ta ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, sau đó “bùm”, trở thành hoàng đế khai quốc.

Vi Tiểu Bảo ít nhất còn ở thời “Khang Hy thịnh thế”, Chu Nguyên Chương phải mưu sinh giữa thời loạn thế, hoàn cảnh và đối thủ không cùng cấp bậc.

Chu Nguyên Chương mới thực sự là người tài giỏi!

Chẳng trách y có kinh nghiệm đối đầu với lính Mông Cổ như vậy, e rằng phóng tầm mắt tìm khắp trò chơi cũng không kiếm ra được ai chuyên nghiệp hơn y.

“Thấy không, đây mới tính là chuyên nghiệp!” Vương Viễn chỉ vào Chu Nguyên Chương, trên mặt hiện đầy vẻ kích động và kính nể.

May mà lần này hệ thống không chơi Vương Viễn một hố nữa.

“???”

Cao Thăng Thái ngu người, hoàn toàn không hiểu vì sao Vương Viễn và Vi Tiểu Bảo lại kích động.

Người Mông Cổ trong lịch sử đáng sợ đến đâu Vương Viễn không rõ nhưng vẫn có hiểu biết kha khá, đối mặt với ba trăm nghìn quân Mông Cổ, cho dù thuộc hạ của hắn có ba trăm nghìn người và được trang bị vũ khí pháo binh đầy đủ thì hắn cũng không dám chắc có thể suất binh đánh thắng được thiết kỵ Mông Cổ đang trong thời kỳ đỉnh cao.

Thủ đoạn của Vương Viễn có ác độc đến đâu đi nữa, chung quy chỉ là thảo dân, tầm nhìn chiến lực hay chỉ huy chiến dịch gì đó đều là những thứ quá xa vời với người bình thường. Ngươi để một tay mơ chưa từng ra chiến trường đánh với ba trăm nghìn thiết kỵ Mông Cổ thì có khác nào để một người mới rời Tân Thủ Thôn một mình đấu với BOSS cuối cấp 200?

Triệu Quát người ta lý luận suông nhưng ít nhất vẫn hiểu binh pháp, có thể quần nhau với chiến thần Bạch Khởi nhiều ngày trời, còn Vương Viễn biết cái gì đâu mà đã bị lôi đi đánh quân Mông Cổ.

Nhưng sau khi biết người trước mặt này chính là Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, tảng đá luôn đè nặng trong lòng Vương Viễn rốt cuộc cũng biến mất.

Ổn rồi! Ổn rồi!

Sự xuất hiện của Chu Nguyên Chương như liều thuốc trợ tim khẩn cấp cho Vương Viễn vậy.



Song nếu hệ thống đã để cấp bậc của nhiệm vụ này là Chí Cao Vô Thượng thì chắc chắn sẽ không cho Vương Viễn qua ải dễ dàng như vậy.

Chu Nguyên Chương đến và cung cấp cho Vương Viễn rất nhiều thông tin, nhưng y cũng là một người hết sức khôn khéo, chỉ giống như Hoàng Dung nói vài câu gợi mở suy nghĩ chứ hoàn toàn không bày cho hắn bất kỳ sách lược tác chiến cụ thể nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận