Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1191: Như Sương cô nương

"Ừm..."

Nhìn thoáng qua thanh nhiệm vụ, Vương Viễn rơi vào trầm tư.

Nhiệm vụ này hiển nhiên đã cố tình tăng thêm độ khó.

Triệu Vô Cực là cao thủ cỡ nào Vương Viễn chưa từng nhìn thấy, nhưng thân là giáo chủ đứng đầu một giáo phái, ít nhất cũng phải đạt tới cấp chưởng môn, nếu một mình Vương Viễn đi giết Triệu Vô Cực thì độ khó không tính là quá lớn.

Nhưng phải dẫn theo hai cha con Tô Xán, còn phải để họ tự tay giết chết Triệu Vô Cực thì là một chuyện tương đối khó khăn.

Tô Xán còn đỡ, có nền tảng công phu từ trước, lại tuổi trẻ lực khỏe, giết mấy tạp binh tiểu quái linh tinh xung quanh không thành vấn đề, nhưng lão già Tô Bảo này ngoại trừ việc nói liên miên lải nhải và cực kỳ sợ chết ra, không còn ưu điểm nào khác.

Mang theo hai gánh nặng này đi tới Tổng đàn của Thiên Lý Giáo giết Triệu Vô Cực, quả thực là một chuyện cực kỳ oái oăm, còn phải để họ tự tay giết chết Triệu Vô Cực, mới nghe thôi đã thấy không dễ chút nào.

Ghê tởm nhất chính là, cái nhiệm vụ đáng chết này còn không cho phép tổ đội với người chơi khác.

Nói cách khác, Vương Viễn muốn tìm một vài cao thủ tới bảo vệ hai cha con Tô Thị cũng không được, phải tự lực cánh sinh mà làm.

Về phần tại sao phải hạn chế theo cách này, hiển nhiên do hệ thống sợ rằng khi người chơi tiếp nhận nhiệm vụ sẽ tìm được nơi an toàn để giấu hai cha con Tô Thị, sau đó trực tiếp lập tổ đội, dẫn cao thủ tới Thiên Lý Giáo giết Triệu Vô Cực, thế thì nhiệm vụ sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Nghĩ đến đây, Vương Viễn tự lẩm bẩm một mình: "Cẩn thận một chút là được! Cùng lắm thì lão tử đè Triệu Vô Cực xuống đất, để hai người bọn họ cầm dao chém tới khi nào gã chết mới thôi."

Rời khỏi phân đà Cái Bang, dưới sự chỉ dẫn của nhiệm vụ, Vương Viễn đưa hai cha con Tô thị một đường đi thẳng tới vùng ngoại ô phía nam Kinh Thành. Vùng ngoại ô phía nam là một ngọn núi, tổng đà của Thiên Lý Giáo được xây dựng trên đỉnh.

Dưới chân núi còn có một cổng chào, phía trên viết năm chữ lớn "Tổng Đàn Thiên Lý Giáo"

Cũng may đây là trong game, nếu ngoài đời thực có tổ chức phản động nào dám ngang nhiên khoa trương như vậy thì đã sớm bị triều đình tiêu diệt từ lâu rồi, Thần Long Giáo chẳng phải chính là một ví dụ đấy sao.

Ở tận Liêu Đông cũng bị Hoàng Đế Khang Hi dùng đại pháo san bằng thành đất phẳng, Thiên Lý Giáo ở dưới chân Thiên tử lại dám ngang nhiên treo biển hiệu thế này, quả thực không để hoàng đế vào mắt.

Ba người đi xuyên qua cổng chào, đến trước một cánh cửa lớn đang mở, cánh cổng sáng lấp lánh ánh hào quang, hiển nhiên là hình ảnh của một phụ bản chưa có ai bước vào.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã phát hiện phụ bản Tổng Đàn Thiên Lý Giáo. Lịch duyệt giang hồ tăng cao.]

"Này.....Ở đây sao mà u ám thế. Không được, hay là chúng ta trở về đi." Còn chưa đi vào cửa, Tô Bảo đã có chút hoảng hốt, không nhịn được lùi về sau.

“Không được!” Tô Xán nói: “Đây là cơ hội để ta chuyển mình! Không đơn giản chỉ vì gia nhập Cái Bang mà còn vì tôn nghiêm của ta nữa."

"Tôn nghiêm của ngươi đã sớm mất từ lâu rồi...Còn sống sót mới là quan trọng nhất."

“Nói cũng đúng, Ngưu đại ca, hay là để ngày khác chúng ta lại đến?" Tô Xán nói.

Tô Xán cũng muốn tìm Triệu Vô Cực để báo thù, nhưng khi nhìn thấy sự phô trương của Thiên Lý Giáo, hắn ta không khỏi chùn bước.

"Hai người các ngươi câm miệng cho ta!" Vương Viễn trừng mắt nhìn hai người rồi nói: "Đã đến nơi rồi còn muốn quay về? Ta vì hai người nên mới tới đây đấy."

"Chúng ta cũng không nói rằng nhất định sẽ tham gia..." Tô Xán tỏ vẻ thờ ơ, đang định phản bác.

"Xoẹt!"

Đúng lúc này, hai bóng người từ trên trời hạ xuống, dừng ngay bên cạnh Vương Viễn.

"???"

Bóng người xuất hiện đột ngột khiến hai cha con Tô Xán giật mình, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy người dẫn đầu là một nam tử khoác áo bào màu trắng, khoảng chừng năm mươi đến sáu mươi tuổi, đội một chiếc mũ trắng trên đầu, trong tay cầm một cây tre xanh biếc.

"Huh?"

Nhìn thấy cây trúc trong tay lão giả áo trắng, Vương Viễn khẽ nhíu mày.

Thứ này Vương Viễn biết, ít nhất đã từng thấy ba lần trước kia, một lần ở Hạnh Lâm, một lần ở đảo Đào Hoa, lần gần nhất là thấy nó xuất hiện ở thành Tương Dương.

Đây không phải là tín vật Đả Cẩu Bổng của bang chủ Cái Bang hay sao? Chẳng lẽ lão già này cũng là bang chủ Cái Bang?

Bên cạnh ông già mặc áo trắng có một cô gái, dáng vẻ trông vô cùng xinh đẹp, Tô Xán nhìn chăm chú như thể linh hồn cũng đã bị câu đi, ngơ ngác tới mức chẳng nói nên lời, thật lâu sau mới thốt lên được vài tiếng: "Như...Như Sương cô nương!"

Hai người kia nhìn thấy đám người Vương Viễn cũng vô cùng kinh ngạc, nhất là khi thấy được Tô Xán, vẻ mặt của lão già áo trắng không khỏi lộ sự kinh ngạc nói: "Tô Xán? Sao ngươi lại ở đây?"

“Ngươi là ai?” Tô Xán có chút kinh ngạc hỏi.

“Đấy là Mạc trưởng lão, trưởng lão truyền công của Cái Bang của chúng ta!” Như Sương nói.

"Hóa ra hai vị cũng là thành viên của Cái Bang! Thất kính thất kính!" Tô Xán lập tức tới gần lôi kéo làm quen: "Cái Bang thật sự là một bang phái có tiền đồ."

“Ngươi làm gì ở đây?” Như Sương tức giận hỏi.

“Đương nhiên ta tới đây để giết Triệu Vô Cực!” Tô Xán nắm chặt tay, nghiêm nghị nói: “Ta vốn đã là Võ Trạng Nguyên rồi, kết quả lại bị Triệu Vô Cực cản đường từ bên trong, hại ta biến thành bộ dáng này, chỉ có giết gã mới có thể lấy lại tất cả những gì ta đã mất, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ quang minh chính đại, nở mày nở mặt cưới ngươi về nhà."

"Nàng chính là Như Sương..." Tô Bảo tới gần thì thầm vào tai Vương Viễn, tỏ vẻ rất hài lòng nói: "Quả nhiên sắc nước hương trời, thật xứng với A Xán nhà chúng ta."

"...."

Mạc đại thúc và Như Sương đen mặt.

“Ngươi mau trở về đi!” Như Sương có chút vội vàng nói với Tô Xán: “Nơi này quá nguy hiểm, Triệu Vô Cực kia cũng không phải người tầm thường, ngươi còn mang theo cả cha đến..."

"Cái này không cần lo lắng!” Tô Xán chỉ vào Vương Viễn nói: “Ta đã mời tới đệ nhất cao thủ của Thiếu Lâm Tự, Ngộ Si đại sư, giải quyết một tên Triệu Vô Cực chẳng phải dễ như trở bàn tay."

Nói đến đây, Tô Xán không quên nháy mắt với Vương Viễn.

“A Di Đà Phật!” Vương Viễn chắp tay trước ngực nói: “Thiên Lý Giáo làm hại võ lâm, Thiếu Lâm Tự thân là người đứng đầu danh môn chính phái, không thể ngồi yên một chỗ để nhìn.”

"Hóa ra là Ngộ Si đại sư dưới trướng của trụ trì Huyền Từ! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận