Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 302: Chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.

Cục diện hiện tại, cơ bản đã khó giải quyết, vậy mà Vương Viễn vẫn có thể nghĩ ra ba cách, thật sự khiến cho người khác cảm thấy ngạc nhiên.

“Thứ nhất, Bát Quái lệnh chuyên để truyền tống.” Vương Viễn nói.

“Chuyện này...” Mọi người nghe xong đều sững sờ, tỏ vẻ không thể phản bác.

Bát Quái lệnh này quý ở chỗ nó có thể lưu sẵn tọa độ, không cần phải truyền tống đến dịch trạm, có tiền mà, chính là có thể muốn làm gì thì làm.

Đám người Phi Vân Minh kia chắc chắn không nghĩ đến việc sẽ bị người khác hãm hại, cho dù bọn họ có cam lòng dùng Bát Quái lệnh, sợ là cũng chưa lưu sẵn tọa độ.

“Thứ hai, điệu hổ ly sơn, để đa số người chơi đi thu hút mục tiêu, đội trưởng mang theo hồn châu lén lút truyền tống.” Vương Viễn nói.

“Ừ, đây cũng là một cách!” Mọi người gật đầu, Phi Vân Minh đều có đội ngũ ở năm khu vực, điệu hổ ly sơn cũng được, chỉ là độ nguy hiểm hơi cao.

“Vậy cách thứ ba là gì?” Nhất Mộng Như Thị tò mò hỏi.

“Cách thứ ba rất đơn giản.” Vương Viễn nói: “Phi Vân Đạp Tuyết tự mình đến lấy hồn châu! Nếu như không đưa được, vậy thì tự mình đến lấy, rất đơn giản.”

“Hợp lý!” Đối với ba cách mà Vương Viễn đưa ra, mọi người đều tâm phục khẩu phục. Suy cho cùng hắn vẫn là tên nham hiểm xảo quyệt nhất trong Một Đám Ô Hợp, rơi vào bước đường cùng rồi mà vẫn có thể nghĩ ra ba cách để ứng phó.

Đúng vậy, trên diễn đàn chỉ có hình khuôn mặt của đám người Phi Vân Minh, cũng không ai biết hồn châu của Phi Vân Minh sẽ đưa cho ai, đương nhiên cũng sẽ không có ai biết Phi Vân Đạp Tuyết.

Phi Vân Đạp Tuyết có thể tự do ra vào dịch trạm, nếu như hắn tự đi lấy hồn châu, sợ rằng cũng sẽ không có người phát hiện.

Đương nhiên, không cần biết là bọn họ sử dụng cách nào trong ba cách này, cuối cùng Phi Vân Đạp Tuyết vẫn sẽ đem hồn châu về phái Thiên Sơn để giao nhiệm vụ, bọn họ chỉ cần chặn ở phái Thiên Sơn là có thể bắt được con cá lớn này rồi.

Thảo nào Vương Viễn muốn uy hiếp Phi Vân Minh đến đường cùng, xem ra thứ tên hòa thượng này muốn chính là kết quả cuối cùng.

Chính như Vương Viễn đã nói, truy sát từng người một quá phiền phức, vẫn là dồn vào một chỗ rồi giết thì sẽ tốt hơn.

“Nhưng Phi Vân Đạp Tuyết là người của phái Thiên Sơn, giết gã ở phái Thiên Sơn chẳng phải chúng ta cũng sẽ bị NPC của phái Thiên Sơn giết chết sao?” Đinh Lão Tiên suy tư một lúc, sau đó hỏi.

Phái Thiên Sơn là môn phái mạnh nhất trong trò chơi, NPC cao cấp ở phái Thiên Sơn cũng rất nhiều, giết người ở phái Thiên Sơn có khác nào là đi tìm chết chứ.

“Ha ha.” Vương Viễn cười xấu xa nói: “ Chỉ cần chạy nhanh là được!”

“Ngươi có thể chạy thoát khỏi NPC của phái Thiên Sơn sao?” Đinh Lão Tiên hỏi ngược lại.

Đạp Tuyết Vô Ngân của phái Thiên Sơn là khinh công cao cấp, không hề thua kém Thê Vân Tung của Võ Đang, thi chạy cùng với NPC của phái Thiên Sơn hiển nhiên không phải là một hành động sáng suốt.

“Không thể!” Vương Viễn cười híp mắt nói: “Nhưng chúng ta có phù Đại Na Di mà... Giết người xong thì dùng phù truyền tống chạy trốn, cho dù phái Thiên Sơn có lợi hại đến mấy, chẳng lẽ bọn họ còn có thể đuổi đến Thiếu Lâm tự để giết ta sao?”

“Chà chà chà...”

Nghe Vương Viễn nói xong, tất cả mọi người không nhịn được mà thổn thức: “Người đê tiện như ngươi, tại sao lại chọn danh môn chính phái chứ? Trực tiếp tuyển tà phái chẳng phải sẽ càng phát huy tốt hơn sao?”

“Xin lỗi!” Vương Viễn giang tay nói: “Bần tăng có mười tầng Phật pháp, bốn trăm điểm anh hùng, là đệ nhất hiệp thánh Phật Môn ở trong trò chơi, sao có thể là loại người như các ngươi nói chứ.”

“Trâu bò!”

Đám người Một Đám Ô Hợp từ tận đáy lòng giơ ngón tay cái lên, sự sùng bái đối với Vương Viễn lúc này là phát ra từ sâu trong nội tâm.

Ở trong trò chơi, làm một kẻ tội ác tày trời rất dễ, làm một vị đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa cũng không khó, nhưng làm một vị hiệp thánh tội ác tày trời, chắc chắn không phải người nào cũng làm được chuyện này.

Phái Thiên Sơn, nằm trên núi Thiên ở Tây Vực, cách Trung Nguyên khá xa, ngồi xe ngựa tới đó chắc cũng mất khoảng nửa tiếng.

Cũng may đám Vương Viễn tích cóp được rất nhiều phù Đại Na Di, lược bớt việc phải ngồi tàu xe mệt nhọc.

Tới phái Thiên Sơn là để ôm cây đợi thỏ, hơn nữa giết người chơi phái Thiên Sơn ở phái Thiên Sơn, chuyến đi lần này cực kỳ nguy hiểm, vì lẽ đó càng ít người đi càng tốt.

Thế nên lần này Vương Viễn chỉ dẫn theo một mình Đinh Lão Tiên, dù sao cũng chỉ có gã từng được nhìn thấy Phi Vân Đạp Tuyết.

Một ánh hào quang hiện lên, Vương Viễn và Đinh Lão Tiên xuất hiện ở chủ thành lớn nhất Đông Hải - thành Côn Luân, sau đó lại từ thành Côn Luân truyền tống đến phái Thiên Sơn.

Không hổ là môn phái am hiểu dùng công pháp hệ Băng, phái Thiên Sơn tọa lạc bên trên một tòa núi tuyết, nơi nơi đều là hàn băng ngàn năm.

Là một môn phái lấy nhan sắc làm điều kiệp gia nhập, người chơi của phái Thiên Sơn người nào người nấy đều là tuấn nam mỹ nữ. Dù là người đã được “trải đời” rất nhiều như Đinh Lão Tiên, sau khi bước vào phái Thiên Sơn không khỏi cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

“Ha, chiếc chân kia, nhìn đùi đẹp chưa kìa...”

“Ha, chiếc mông kia, mông còn rộng hơn cả vai nữa...”

“Ha, bộ ngực kia...”

Dọc đường đi, Đinh Lão Tiên không khác gì một tên háo sắc, lén la lén lút chỉ trỏ mấy cô nương ở phái Thiên Sơn.

Vương Viễn không khỏi đen mặt.

Đinh Lão Tiên này đúng thật là một tên ngoài lạnh trong nóng, nói có cơ sở như vậy nhưng chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm, khó trách quen cả một đống cô nương nhưng lại không có một người bạn gái nào.

Đại điện của phái Thiên Sơn tên là Linh Thứu cung, chưởng môn Thiên Sơn Đồng Lão và trưởng lão các bộ đều ở bên trong Linh Thứu cung này.

Có người nói chưởng môn phái Thiên Sơn - Thiên Sơn Đồng Lão là một bà lão biến thái, những nghĩ lại thì cũng đúng thôi, một môn phái võ học không xem tư chất mà xem nhan sắc, chưởng môn này đúng thật là biến thái cực kỳ.

Nếu là ngày thường, người chơi phái Thiên Sơn không có nhiệm vụ sư môn, rất ít khi đi dạo ở Linh Thứu cung.

Có điều hôm nay đúng lúc có hoạt động của hệ thống, người chơi đi tới đi lui trong Linh Thứu cung vô cùng ồn ào nháo nhiệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận