Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1524: Vợ chồng lão Tống

“Ra ngoài rồi sao?”

Hắn đi cẩn thận tới bên cửa, lúc này chỉ nghe thấy trong nhà Tống Dương ở phía đối diện truyền tới những tiếng nói mơ hồ.

Lúc trước Tống Dương chuyển tới là vì mùa đông không có hệ thống cấp sưởi, bây giờ mùa hè đã đến, cô sắp chuyển về ngược lại cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Vương Viễn lại thấy hơi khó chịu. Đi thì đi thôi, nhưng tại sao không nói một tiếng, hắn càng nghĩ càng tức, không được, lão tử phải qua chế nhạo vài câu.

Nghĩ rồi, Vương Viễn tới trước cửa nhà Tống Dương, thuận tay kéo cửa ra.

Thói quen không khóa cửa của Tống Dương vẫn luôn không đổi.

Nhưng vừa mở cửa, hắn đã sững sờ, chỉ thấy trong phòng khách có hai người, một nam một nữ, đều là trên dưới bốn, năm mươi tuổi, người đàn ông lớn lên rất trắng trẻo, có chút đẹp trai, mang đến cho người ta một loại cảm giác sâu không lường được.

Người phụ nữ không cao, lớn lên cũng không tồi, đôi mắt dài nhỏ, quả thực như cùng một khuôn đúc ra với Tống Dương.

Ở cửa đặt hai cái vali.

Hai người ngồi trên sô pha, Tống Dương ngồi trên cái ghế nhỏ đối diện một cách vô cùng ngoan ngoãn.

“Ái chà, sơ suất quá… ngày khác lại đến thăm!” Nhìn thấy trong nhà có vài người, Vương Viễn gãi đầu với vẻ do dự, quay người định rời đi.

Không nói Vương Viễn thông minh cỡ nào, bất cứ ai có suy nghĩ bình thường đều nhìn ra được quan hệ giữa hai người này và Tống Dương.

“Quay lại!”

Vương Viễn còn chưa đi ra khỏi cửa, đột nhiên người đàn ông đó lên tiếng: “Tôi cho cậu đi sao?”

“?” Nghe được lời này, Vương Viễn hơi sững sờ.

Được rồi, người này nghĩ mình là ai, vậy mà nói chuyện lại hùng hổ như vậy?

Vương Viễn lập tức quay người lại. Thật sự đừng nói đến, hắn cũng không biết tại sao mình lại nghe lời ông ta nữa.

“Khà khà! Cô chú là cha mẹ của tiểu Tống ạ.” Vương Viễn cười khà khà, chào hỏi một cách vô cùng có lễ phép.

“Ừm.”

Lão Tống gật đầu đáp: “Cậu chính là con heo phá cải trắng nhà tôi sao?”

“Đụ má…” Vương Viễn siết nắm tay răng rắc.

Hắn đột nhiên phát hiện ra, lão Tống ở trước mặt này còn có khí chất thèm đòn hơn cả mình, vừa mở miệng đã khiến người không nhịn được mà muốn đánh ông ta, người này có thể yên ổn được đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.

Nhưng suy cho cùng cũng là cha của Tống Dương, hiển nhiên Vương Viễn không dám làm càn rồi, hắn cười khà khà, đáp: “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm ạ.”

Ý tử của Vương Viễn chính là, tôi là heo thì con gái nhà các ông là gì? Ông không thành công được đâu…

“Ha ha!”

Nghe được lời nói của Vương Viễn, lão Tống cũng không tức giận, mà cười ha ha, bảo: “Thật sao? Lúc trước tôi cũng nói như vậy, nhưng có một thằng khốn nạn lại cứ luôn cho rằng mình là một người chính trực.”

“Thằng khốn nạn đó chắc chắn không hiểu chuyện rồi!” Vương Viễn cười đáp.

“Nếu như cậu ta hiểu chuyện có thể sinh ra được một thằng khốn nạn con như cậu được sao?” Lão Tống cười tủm tỉm, nói.

Vương Viễn: “…”

Lão cẩu này đúng là độc địa, quanh co chửi người, mấu chốt là ông ta còn mang bộ dáng thản nhiên bình tĩnh, người này vẫn là con người sao?

Nhưng nghe lời này của ông ta, hình như biết cha mình.

“Chú biết cha cháu sao?” Vương Viễn hỏi.

Vốn dĩ Vương Viễn còn muốn nhân lúc không có người đánh lão già này một trận, nhưng nếu là bạn của ông già nhà mình, vậy thật sự phải tém tém lại một chút, nói không chừng là ông chú nổi danh nào đó trong võ lâm.

Lão Tống đáp: “Căn nhà này chính là vợ tôi mua đó! Phòng đối diện thì là mẹ cậu mua, cậu nói không quen được sao?”

Hay lắm, Vương Viễn không ngờ ông già nhà mình cũng là lão Vương cách vách.

Tiếp đó lão Tống cảm thán: “Lần trước khi thấy cậu, cậu vẫn còn thả rông loăng quăng khắp phòng, chớp mắt cái đã lớn rồi, đúng là sự đời thường thay đổi.”

“Được rồi, ông bớt nói hai câu đi.”

Lúc này, người phụ nữ bên cạnh lão Tống nhìn chằm chằm vào Vương Viễn, hỏi: “Hai đứa tiến triển đến mức độ nào rồi?”

Nghe nói Tống Dương và họ mẹ của cô là họ Dương, tên khai sinh là Dương Giai gì đó, người phụ nữ này chắc chắn là dì Dương trong truyền thuyết rồi.

“Hai chúng cháu không có quan hệ gi cả…” Vương Viễn vội vàng xua tay.

“Thật sao?”

Lão Tống liếc nhìn xung quanh, bảo: “Căn phòng này đi đến đâu cũng toàn là bụi, rõ ràng rất lâu rồi không có người ở, có phải hai người ở chung không?”

“Cái đó… cháu… đúng vậy.” Vương Viễn hơi cạn lời, gật đầu, lão Tống này có vẻ hơi khó chơi rồi đây, cứ cảm thấy người này có thể nhìn thấu người ta.

Nghe được câu trả lời của Vương Viễn, đôi mắt của dì Dương trực tiếp híp thành một đường kẻ: “Đều đã ở chung rồi còn nói không có quan hệ sao? Thằng cặn bã nhà cậu, có gì khác với cha cậu đâu?”

Nói xong, dì Dương đứng bật dậy.

Khí thế đó dọa Vương Viễn sợ hết hồn, người phụ nữ này dữ thế… nhìn thân thủ này hình như cũng khá tốt, nhưng nói đến cặn bã, tại sao còn kéo theo cả trưởng bối vào nữa? Lẽ nào thật sự là lão Vương cách vách sao? Không thể nào.

Vương Viễn nhíu mày.

Từ lúc hắn sinh ra đời, lão Vương chính là một tên phế vật sợ vợ, thế này còn dám làm đàn ông cặn bã được sao? Chuyện này Vương Viễn không dám tin.

“Ôi trời… bà gấp cái gì chứ?”

Lúc này, lã Tống vội vàng đứng dậy, kéo dì Dương lại, bảo: “Bà nhìn bộ dáng của nó đi, cũng không có lá gan đó đâu, điểm này vẫn giống ba nó, ngoại trừ phương diện đó ra, làm những chuyện khác đều là to gan lớn mật!”

“Đù!” Vương Viễn lại cảm thấy mình bị người ta tuột sạch rồi ngắm một lần nữa.

Lão Tống này nói rõ tính cách của Vương Viễn không trượt phát nào.

“Thật sao?” Dì Dương hỏi Tống Dương.

“Vâng!” Tống Dương gật đầu: “Anh ấy chính là một thằng ngố.”

“Giống ba cậu ta!” Dì Dương bĩu môi, dường như rất bất mãn với lão Vương.

“Không còn việc gì khác phải không? Không có thì cháu về đây…” Vương Viễn đứng ở cửa với vẻ vô cùng mất tự nhiên, hai vợ chồng này người này quái đản hơn người kia.

Người đàn ông thì như yêu tinh, giá trị võ lực của người phụ nữ thì bùng nổ, chẳng trách có thể sinh ra một đứa con như Tống Dương.

“Tôi nói này, cậu nói tới thì tới, nói đi thì đi sao?” Lão Tống vừa vười vừa bảo.

“Vậy chú còn muốn thế nào nữa?” Vương Viễn hỏi, cảm giác người này sắp giở trò.

“Khà khà!”

Lão Tống bảo: “Nghe nói tài nấu ăn của cậu không tồi, hai vợ chồng chúng tôi chỉ cần ở đây hai ngày thôi, suy cho cùng thì cũng có quan hệ không tệ với cha mẹ cậu, cậu cũng phải phụ trách nấu cơm chứ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận