Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1495: Thôi toang, bị gài rồi! (2)

Những người còn lại Bên Bờ Hải Hà thừa dịp khoảng trống giữa đòn đánh trả của Vương Viễn mà vội vàng ra tay.

Tâm Sinh Tướng chắp hai tay lại bấm pháp quyết, phật quang trên người lóe lên, chợt quát một tiếng: “Bàn Nhược Phục Ma.”

Cùng lúc đó, kim quang trên đỉnh đầu Vương Viễn tụ thành một chữ, rơi xuống dưới, trói chặt hắn lại.

Kế tiếp, Tâm Sinh Tướng lại nói: “Cấm!”

Vương Viễn chợt cảm thấy trên người căng thẳng, ánh sáng vàng co lại, vây chặt lấy hắn.

Máu Chảy Nghìn Dặm thúc giục linh lực, huyết đao trong tay tăng vọt dài hơn một trượng, hướng thẳng vào đầu Vương Viễn mà nện xuống.

“Ha, bằng vào ngươi cũng muốn kéo chân ta?”

Đối mặt với chiêu thức khống chế của Tâm Sinh Tướng, Vương Viễn khẽ mỉm cười, dùng sức vào hai tay.

“Rào!”

Một tiếng động lạ vang lên, kim quang trên người rạn nứt, hóa thành muôn điểm sáng nhỏ rơi lả tả đầy đất.

Khả năng kháng khống chế của người chơi đến từ hai thuộc tính.

Đó là định lực và lực phán định.

Định lực quyết định cơ sở kháng khống chế của người chơi, lực phán định quyết định tỷ lệ né tránh khống chế thành công.

Định lực của Vương Viễn tận hơn một trăm điểm, có thể miễn dịch tuyệt đối tất cả các kỹ năng khống chế cùng cấp bậc. Long Tượng Bàn Nhược Công đã luyện thành nên lực phán định của Vương Viễn cũng đạt tới một cảnh giới cực kỳ khủng bố, cho dù là cao thủ cấp Thần như thần tăng quét rác cũng không dám đảm bảo có thể khống chế hắn toàn thời gian.

Dù tu vi của Tâm Sinh Tướng đã đạt đến Tiên Thiên, chiêu thức pháp thuật cũng mạnh hơn võ học một cấp nhưng muốn khống chế Vương Viễn đâu phải chuyện dễ dàng.

“Phụt!”

Pháp thuật khác với chiêu thức võ học, khi cưỡng chế thu chiêu thì chiêu thức võ học mới cắn trả, còn về pháp thuật, cưỡng chế thu chiêu không những khiến mình bị thương mà bị người khác ngắt chiêu cũng dính cắn trả.

Hồi trước ở Tụ Hiền Trang, Truy Hồn Trượng Đàm Thanh cũng chết vì pháp thuật bị cắt ngang.

Tâm Sinh Tướng bị Vương Viễn cưỡng chế ngắt chiêu, dưới sự cắn trả gã phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Lúc này Máu Chảy Nghìn Dặm đã cầm đại đao lao đến tính chém vào đỉnh đầu Vương Viễn. Vương Viễn vội chập hai tay lại, kẹp chặt lấy huyết đao, sau đó dùng sức bẻ quặt xuống.

“Rắc!”

Huyết đao to lớn gãy thành mấy mảnh.

Cả người Máu Chảy Nghìn Dặm chấn động không thôi, hiển nhiên cũng bị nội thương.

Đao Kình Thành Cương là một loại pháp thuật có lực phán định cao vô cùng.

Thấy Vương Viễn bị Tâm Sinh Tướng khống chế, Máu Chảy Nghìn Dặm mới dám ra tay, không ngờ khống chế của Tâm Sinh Tướng chẳng có chút tác dụng nào, đao cương của mình cũng bị Vương Viễn đánh gãy. Hòa thượng này vẫn ghê gớm như trước đây.

Hai quyền khó địch lại bốn tay, hảo hán cũng chẳng chấp nổi nhiều người.

Nhóm Lý Tiêu Dao đều là cao thủ chuyên nghiệp, thân thủ căn bản thuộc nhóm đầu trong đám người chơi, mặc dù yếu hơn Vương Viễn nhưng dù sao Vương Viễn cũng là người chơi thuộc loại hình sức mạnh, chiêu thức đại khai đại hợp, đơn giản lại mạnh bạo, tính kỹ thuật không cao.

Nhiều cao thủ đồng thời ra tay như vậy Vương Viễn cũng nhất thời không chống đỡ được hết.

“Rầm rầm rầm rầm!”

Ngay lúc Vương Viễn đang ngăn chặn đại đao của Máu Chảy Nghìn Dặm, Ngọn Gió Trên Biển đã di chuyển ra sau lưng hắn, đập một bộ chiêu Phong Tróc Ảnh vào lưng.

Song không phải cứ đánh trúng là đánh ngã.

Vương Viễn không ngăn chặn được không có nghĩa phòng ngự không xong.

Cước pháp của Ngọn Gió Trên Biển đẹp đấy, tính thẩm mỹ cao đấy, đá túi bụi vào lưng Vương Viễn, thế mà lại nhảy ra một đống sát thương “đẹp” đến độ không nỡ nhìn thẳng.

-10

-20

-17

Một hàng giá trị sát thương nhảy lên trên đầu Vương Viễn, thân hình hắn thế mà không nhúc nhích mảy may.

“Cha tiên sư nhà ngươi!”

Ngọn Gió Trên Biển trố mắt nghẹn họng, nhịn không được văng tục một câu.

“Đừng đừng đừng, đừng vậy mà Ngưu ca, ta ngưỡng mộ ngươi lắm.”

Mắt cá chân bị tóm, mặt Ngọn Gió Trên Biển tái mét, nhất thời nhớ lại khi trước mình đã chết thảm trong tay Vương Viễn thế nào, thế là lật đật cầu xin tha thứ.

Vương Viễn lười để ý đến người này, tay trái bắt lấy chân trái, tay phải bắt chân phải, hai cánh tay kéo giật lại, hét một tiếng “Mở!”

“Xoẹt!”

Ngọn Gió Trên Biển như một con gà đã luộc chín bị Vương Viễn xé thành hai mảnh.

Gạch men phủ đầy đất.

Đám Biển Trời Một Màu thấy vậy đều tái mét mặt.

Ngọn Gió Trên Biển hồi sinh tại điểm sống lại ngậm ngùi lau nước mắt, tựa hồ đã nhìn thấu đời người.

Vương Viễn tiện tay hất thi thể Ngọn Gió Trên Biển sang một bên, tiến về trước một bước, cong năm ngón tay lại, tóm lấy tay Lý Tiêu Dao.

Lý Tiêu Dao biết Vương Viễn hung hãn, vội tung người nhảy về sau một bước, tránh thoát khỏi bàn tay Vương Viễn, sao đó vỗ hai tay vào nhau, bấm kiếm quyết: “Rời vỏ!”

“Keng!”

Trường kiếm sau lưng Lý Tiêu Dao bay ra, chia làm hai giữa không trung, mấy chục kiếm ảnh bay về phía Vương Viễn.

Vương Viễn không tránh không né, đón lấy vô số ánh kiếm.

“Keng keng keng keng!”

-7

-8

-10

-15

Kiếm ảnh đập vào thân thể Kim Cương Bất Hoại của Vương Viễn, ánh lửa bắn ra bốn phía, sát thương gây ra cũng nhỏ bé vô cùng.

Trong khoảnh khắc, Vương Viễn vọt ra ngoài cách Lý Tiêu Dao hai trượng, nâng tay vung một chưởng.

Đại Kim Cương Chưởng Lực từ khoảng cách hai trượng đập thẳng về phía Lý Tiêu Dao.

Lý Tiêu Dao làm động tác kéo, một cây côn dài xuất hiện trong tay, hắn ta cầm vũ khí chắn ngang trước người.

“Uỳnh!”

Một tiếng động thật lớn vang lên.

Chưởng lực của Vương Viễn nện vào trường côn.

Ảnh hưởng từ chưởng lực ép Lý Tiêu Dao kéo lê hai chân về sau hơn mười thước, bấy giờ khó khăn lắm mới ổn định lại thân hình. Uy lực của chưởng này quá mạnh mẽ, Lý Tiêu Dao đỡ được nhưng hơi thở lại nghẹn ứ, khí huyết cuồn cuộn, linh lực trong đan điền cũng bị chấn động đến rối loạn, cả người không nhúc nhích nổi.

Vương Viễn vừa định xông lên đạp chết Lý Tiêu Dao thì Biển Trời Một Màu sau lưng đuổi tới, đâm trường kiếm trong tay ra. Trường kiếm kéo theo kiếm mang dài mấy trượng đâm vào huyệt linh đài sau lưng hắn.

Vương Viễn nghe có tiếng gió sau lưng, cảm giác lực tấn công rất mạnh nên vội vàng tránh nhanh sang trái.

“Phập…”

Kiếm mang đâm trượt huyệt linh đài yếu hại, chệch sang làm bả vai Vương Viễn bị thương.

-1124

Một giá trị sát thương lớn nhảy lên trên đầu Vương Viễn.

Hắn giật mình hoảng hốt.

Tuy hơn một nghìn điểm sát thương đối với Vương Viễn hơn năm trăm nghìn điểm máu mà nói chẳng đáng là gì, nhưng từ lúc hắn tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công đến nay, tung hoành giang hồ lâu như vậy mà chưa từ có người chơi nào có thể đánh ra sát thương khiến hắn mất hơn nghìn điểm máu một lần. Không ngờ tên Biển Trời Một Màu này có tài thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận