Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 751: Quà đáp lễ

“Ha ha! Ta biết rồi!”

Đối với hành động bỏ quyền thi đấu của Bạch Hạc Lưỡng Sí, Vương Viễn chẳng thấy bất ngờ chút nào.

Ở trong mắt khán giả, Vương Viễn chẳng qua là một hòa thượng mắc ói, cùng lắm có thuộc tính kháng độc cao chút, đối với người chơi Thiếu Lâm thiên về tâm pháp và định lực mà nói cũng không tính quá đặc biệt.

Nhưng người ta không biết thực lực của hắn, Bạch Hạc Lưỡng Sí lại hiểu rất rõ.

Hai người từng đấu vài lần, tuy nói Bạch Hạc Lưỡng Sí không dốc hết sức, nhưng chỉ trong lòng hắn ta mới biết Vương Viễn rốt cuộc khủng khiếp đến nhường nào, ít nhất không phải là kẻ mà hắn ta có thể đánh thắng được.

Huống chi lúc Bạch Hạc Lưỡng Sí ra sân chiến đấu với Tống Dương đã dốc hết toàn lực, hiện tại nội lực chưa được bổ sung, nếu gặp một trong những tên khác của Một Đám Ô Hợp, hắn ta có thể đánh một trận, nhưng đụng phải Vương Viễn thì căn bản khỏi đánh đấm gì nữa.

Dẫu sao trong trạng thái tốt nhất hắn ta còn không dám chắc có thể đánh thắng Vương Viễn nữa là lúc này.

Vả lại, Bạch Hạc Lưỡng Sí là một kẻ thích che giấu một phần năng lực thể hiện ra, sẽ không tùy tiện liều mạng với người khác, dưới tình huống như vậy chọn đầu hàng là chuyện rất thường tình.

Dù sao mình đầu hàng, người chơi cùng lắm chỉ cho là hắn ta đánh một trận xong bị tổn thương nguyên khí, trận này đầu hàng coi như cũng hợp tình hợp lý, nếu bị Vương Viễn đánh bại, đó sẽ thành một chiến tích thực sự.

“Ván kế tiếp bất kể là ai lên, tốt nhất đừng đánh với hòa thượng kia!”

Sau khi xuống sân câu đầu tiên mà Bạch Hạc Lượng Si nói lại là cảnh cáo đối với người trong đội: “Hòa thượng này đến ta còn không chắc có thể đánh thắng hắn, các ngươi lên đấu chỉ cho hắn cơ hội tìm ra sơ hở của chúng ta mà thôi!”

“Hòa thượng kia mạnh vậy hả?”

Đám Vạn Thánh Vô Cương nghe vậy có hơi ngạc nhiên, trong lòng bọn họ, thực lực của Bạch Hạc Lưỡng Sí cơ bản là đứng đầu đám người chơi, trên cõi đời này sao có người có thể mạnh hơn hắn ta được chứ.

“Đúng vậy!”

Đạo Vô Hưu nói chắc nịch: “Thất Huyền Vô Ảnh Kiếm của ta còn chẳng có tác dụng với hắn!”

“Cổ Mộ Hạt Xà của ta…” Bổ Thiên Thị khóc không ra nước mắt.

“Vậy bỏ luôn trận cuối cùng được không?” Kiếm Hàn Tây Bắc đề nghị.

“Ý kiến hay!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí hiếm khi đồng ý với ý tưởng của Kiếm Hàn Tây Bắc.

Ngay khi tất cả mọi người đều hóng xem tuyển thủ ra sân cuối cùng của Vạn Thánh Vô Cương là ai, hệ thống đột nhiên vang lên tiếng thông báo.

[Hệ thống thông báo: Vạn Thánh Vô Cương bỏ tranh tài, trận này chiến đội Một Đám Ô Hợp giành thắng lợi với với tỉ số 6-4.]

“Ớ?”

Lần này không chỉ người xem, Vương Viễn cũng cảm thấy hoài nghi, vốn tưởng rằng Bạch Hạc Lưỡng Sí chỉ bỏ quyền thi đấu một trận, ai ngờ hắn ta rất quyết đoán, trực tiếp bỏ cả hai trận cuối.

Đối mặt với mọi người, Bạch Hạc Lưỡng Sí lạnh lùng nói: “Mọi người đều biết, Vạn Thánh Vô Cương chúng ta là chiến đội cấp cao đứng đầu trong nước, từ trước đến nay chú trọng cạnh tranh công bằng. Trong trận đầu tiên, chiến đội Một Đám Ô Hợp đã nhường ván cuối, Vạn Thánh Vô Cương chúng ta sao có thể chiếm lợi mà không biết xấu hổ, nên cố ý nhường ván cuối trận này, mọi người cứ coi như đây là đáp lễ!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí đúng là một tay lão làng từng trải, có thể thừa nhận thất bại một cách đường hoàng như vậy, da mặt dày đến độ Vương Viễn cũng phải tự nhận thua kém.

Song khán giả lại thích nghe mấy lời như vậy, thấy Bạch Hạc Lưỡng Sí lên tiếng giải thích thì nhao nhao tỏ vẻ, Vạn Thánh Vô Cương không hổ là chiến đội đứng đầu trong nước, đạo đức cao, đáng để người ta tôn trọng.

“Chậc chậc chậc chậc!”

Vương Viễn tặc lưỡi cảm thán: “Không thể không nói, ta rất tán thưởng tên Bạch Hạc Lưỡng Sí này, hắn ta nên tới Một Đám Ô Hợp chúng ta để phát triển mới phải!”

“Chớ nói nhảm linh tinh, mau suy nghĩ xem trận cuối cùng nên làm gì?”

So với chuyện mời Bạch Hạc Lưỡng Sí đến Một Đám Ô Hợp phát triển, bọn họ quan tâm chuyện trận tranh tài cuối cùng phải đánh thế nào hơn.

Chuyện nhà ai trong lòng người đó rõ nhất.

Xét về thực lực tổng hợp, chiến đội Một Đám Ô Hợp không phải chỉ kém Vạn Thánh Vô Cương chút ít.

Mặc dù trước đó có thắng mấy ván, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, thắng lợi đó giống như Biển Trời Một Màu nói vậy, chính là ỷ vào việc đối thủ không hiểu rõ về mình mới có thể thắng bất ngờ, lần đầu có tác dụng, lần thứ hai chưa chắc đã đạt được hiệu quả mong muốn.

Trận tranh tài thứ ba nói là chiến thuật tổng hợp, nhưng lại là trận yêu cầu thực lực tổng hợp của người chơi nhất trong cả ba trận, thực lực tổng hợp càng cao thì hiệu quả phát huy trong trận đoàn đội càng lớn.

Xem tình huống hiện tại Một Đám Ô Hợp tạm thời dẫn trước Vạn Thánh Vô Cương với hai điểm ưu thế, nhưng nếu trận thứ ba không áp chế được đối thủ, bị người ta lật ngược thế cờ chẳng qua chỉ là chuyện một sớm một chiều.

Chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, sự lo âu này tuyệt đối không thể nói một câu là giải thích hết được.

“Chuyện này rất dễ xử lý!”

Đối mặt với lo sợ của mọi người, Vương Viễn lại tỏ ra hết sức thành thạo. Hắn càng biểu hiện như vậy, mọi người càng không chắc chắn hơn.

“Lão Ngưu, ngươi có thể thực tế chút được không, thái độ của ngươi bây giờ khiến chúng ta rất hoảng!” Mario kêu lên.

“Hà hà!”

Vương Viễn nghe vậy cười khì bảo: “Đám Vạn Thánh Vô Cương đúng là khó đối phó thật, cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp rút ngắn chênh lệch thực lực giữa hai bên.”

“Rút ngắn chênh lệch? Bằng cách nào?”

Trên mặt mọi người lộ vẻ mờ mịt.

Chênh lệch ở đây là kỹ thuật thao tác và cảnh giới tu vi.

Khoảng cách giữa hai bên to lớn như vậy, rút ngắn nó không phải là chuyện một câu nói có thể giải quyết được.

“Chuyện này không thành vấn đề!” Vương Viễn cười híp mắt, lôi từ trong ngực ra một viên đan dược màu trắng ngà, nói: “Có thứ này, chúng ta có thể rút ngắn chênh lệch thực lực với đối thủ trên diện rộng ở trận tranh tài thứ ba.”

Nói tới đây, Vương Viễn lại đưa mắt nhìn Trường Tình Tử.

“Đây là… Chẳng lẽ ngươi định?” Thấy viên đan dược trong tay Vương Viễn, Đinh Lão Tiên căng thẳng hỏi.

“Đúng vậy!” Vương Viễn bình tĩnh gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận