Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 470: Không ai bảo vệ cô gái kia, mau giết nàng ta!

“Ngươi muốn chết hả?”

Thấy kẻ tấn công mình là một người chơi nữ, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm không nói hai lời giơ tay lên tung một chưởng phản kích. Tống Dương đan chéo chân, lách mình né tránh, nâng cánh tay chếch lên phía trên một chút, ngón trỏ bên phía tay phải trực tiếp cắm vào ngực của Huỳnh Hoặc Thủ Tâm.

- 2333

Thanh máu trên đầu Huỳnh Hoặc Thủ Tâm ngay lập tức giảm xuống một phần năm, may mà nội công của gã cực kỳ thâm hậu, nếu đổi lại là người khác, một chiêu này của Tống Dương có thể lấy một mạng người ngay lập tức.

“Thưởng Châu Tam Thức!”

Ba Nghìn Thế Giới đứng bên cạnh trông thấy vậy cũng vội vàng xông lên, liên tục vồ ba trảo về phía Tống Dương. Long Trảo Thủ của hắn hung ác sắc bén, Tống Dương sử dụng Thất Đạp Tinh Cương, cô nàng phải lùi về phía sau ba bước mới tránh thoát được. Nhưng còn chưa kịp đứng vững, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đã nhào tới.

Nội công của Ba Nghìn Thế Giới không hồn hậu bằng Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, nhưng chiêu thức kỹ xảo lại vô cùng tinh diệu, hai người một công một thủ, hoàn toàn ép Tống Dương phải liên tục lùi về phía sau.

“Ngươi có ý gì?” Mà Mario lại biểu hiện sự mờ mịt không hiểu ra mặt.

Bắt Kiều Phong là nhiệm vụ xuất xư của Tống Dương, cô nàng này không biết lại chập mạch ở chỗ nào? Thế nhưng lại ra tay công kích Huỳnh Hoặc Thủ Tâm.

“Giúp ta!”

Tống Dương không hề nói nhảm, trực tiếp thét ra hai chữ.

Tuy rằng Mario rất đê tiện, nhưng đối xử với bạn bè lại cực kỳ có tình có nghĩa, lúc này hắn ta cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức chặn lại Ba Nghìn Thế Giới đang thế tới rào rạt.

Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng muốn gia nhập trận hỗn chiến này, nhưng lại bị Vương Viễn đã tránh thoát khỏi xích sắt túm lấy mắt cá chân.

Trong lúc nhất thời, vốn tình hình chiến sự là Vương Viễn đang bị đánh hội đồng, bây giờ đã xoay chuyển tình thế trở thành 3v3.

Xét về phương diện nội lực, Tiểu Vô Tướng Công của Tống Dương so ra kém Dịch Cân Kinh của Huỳnh Hoặc Thủ Tâm. Có điều thân thủ của Tống Dương linh hoạt nhanh nhẹn, Nhất Dương Chỉ xuất thần nhập hóa, tuy rằng không thể lập tức bắt được Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đang phòng thủ cẩn thận, có điều việc tiêu diệt gã cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Mario là cao thủ Võ Đang, vô cùng am hiểu việc đánh nhau lâu dài. Tên nhãi này trong khoảng thời gian ngắn có thể đánh bất phân thắng bại với Vương Viễn, Ba Nghìn Thế Giới thì lại càng không cần nhắc tới, hai người một kẻ thì tấn công ác liệt chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng đối phương, một kẻ thì mượn lực đả lực nhẹ như mây như gió, ai cũng không bắt được ai.

Về phần Vương Viễn và Bạch Hạc Lưỡng Sí, hai người này đều là cao thủ trong cao thủ. Bạch Hạc Lưỡng Sí nhanh như chớp giật, nhưng lại không tài nào phá được chân khí hộ thân của Vương Viễn. Bạch Hạc Lưỡng Sí mồ hôi đổ đầy đầu, hắn ta càng đánh càng vội. Vương Viễn sát thương cao phòng thủ cũng cao, có điều Bạch Hạc Lưỡng Sí vừa sát người liền chạy mất, tất cả công phu của Vương Viễn đều là loại hình công pháp sức mạnh - thẳng thắn dứt khoát, mười chiêu thì hết tám chiêu đánh hụt, điều này cũng khiến hắn cảm thấy đau đầu không thôi.

“Cơ hội tốt!”

Thấy ba người đánh nhau lộn xộn hết cả lên, không ai bảo vệ A Châu, Thiết Diện Phán Quan Đan Chính ở bên ngoài phòng quát to một tiếng, chỉ vào A Châu nói: “Không ai bảo vệ cô gái kia, mau giết nàng ta!”

Đan Chính vừa hạ lệnh, mấy đứa con của ông giơ đại đao trong tay lên, nặng nề bước từng bước về phía A Châu.

“Đệt!”

Dù Vương Viễn rất muốn ngăn cản, nhưng giờ phút này hắn lại không có cách nào để thoát thân.

Mà hai anh em Du thị lại thuận thế ném tấm khiên trong tay về phía A Châu.

“Đụ má! Thật khống biết xấu hổ!!”

Thấy đám NPC đột nhiên ra tay cới A Châu, Vương Viễn vừa sợ vừa giận.

Nếu là người chơi thì cũng thôi đi, dù sao đều là tới để chơi trò chơi, lợi ích là trên hết, nhân nghĩa đạo đức trong trò chơi không thể ràng buộc được người chơi.

Những những NPC này đều là người sống sờ sờ trong trò chơi, cho dù là Thiết Diện Phán Quan hay là Du Thị Song Hùng, đều là người có danh vọng võ lâm số một trên giang hồ. Lúc này lại ra chiêu sát thủ với một cô nương đang hấp hối, với hành vi như vậy cũng khó trách Vân Trung Hạc gọi bọn họ là đám vô tích sự.

“Kiều đại ca!”

Tính mạng của A Châu ngàn cân treo sợi tóc, lúc này nàng kinh hãi khóc rống lên.

“Đê tiện!”

Kiều Phong nghe vậy đột nhiên xoay người lại, không nhịn được mà quát một tiếng, y duỗi tay phải ra, sử dụng Cầm Long Công Thần Kỹ.

“Grào!”

Chỉ nghe thấy một tiếng rồng kêu, tấm khiên bay của Du Câu còn chưa bay đến người A Châu, thì đã bị Kiều Phong cách đó mấy trượng tóm được.

“Ngăn Kiều Phong lại!”

Thiện Chính hét lớn một tiếng, hạ lệnh công kích với đám anh hùng quần hào trong sân, tay kia vung lên, năm người con trai nhà họ Thiện cùng tiến lên, cầm đao lao thẳng về phía A Châu.

“Ta xem ai dám ngăn cản ta!”

Dưới tình thế cấp bách, Kiều Phong lên cơn say rượu, trong lúc nhất thời mất đi lý trí, y gào lên một tiếng, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.

Lúc này, đám người Cái Bang xông lên đầu tiên, một tên béo lùn đang lén lút vung gậy sắt vào gáy Kiều Phong. Kiều Phong cũng không quay đầu, với tay ra sau, rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ tên béo lùn nọ.

“Hề trưởng lão!!”

Thấy Kiều Phong bẻ gãy cổ người béo lùn, đám cao thủ Cái Bang lập tức nổi giận, một đám cao thủ giang hồ cùng nhau vây tới tấn công.

Lúc này, Kiều Phong mượn men rượu đã giết đến đỏ cả mắt, hiển nhiên sẽ không nương tay, chỉ nhìn thấy y xông thẳng vào phòng lớn, tay phải thoăn thoắt ra quyền, tay trái giơ ngang tấm khiên tông thẳng vào, uy thế không gì có thể cản nổi.

Mắt thấy trên bức tường trắng loang lổ đầy vết máu tươi, trong đình viện đã có không ít thi thể ngã xuống. Lúc này, Kiều Phong đã không còn thời gian để nể mặt người xưa ở Cái Bang. Càng không nhàn rỗi phân biệt gương mặt của đối thủ, đôi mắt y đỏ ngầu, thấy người thì giết, cao thủ trong trang không còn lại một mống nào. Trong phút chốc thi thể bị giết chất cao như núi, máu chảy thành sông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận