Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1281: Chuyện này phải khuyên

Thứ Đoàn Diên Khánh muốn là công bằng, muốn khiến gã lại phấn chấn trở lại, nhất định phải có người đứng ra bảo vệ công lý.

Nhưng ai mà ngờ được, ngay cả chú ruột của gã cũng khoanh tay ngồi nhìn, mặc cho gã tự sinh tự diệt… Chuyện này phải khiến người tuyệt vọng đến mức nào. Người ta đều nói Đoàn Diên Khánh là đại ác nhân, nhưng chưa từng trải qua những đau khổ của gã, ai lại có thể khuyên gã thiện chí giúp người.

Vương Viễn cũng rất tuyệt vọng, mọi chuyện vốn đã bàn bạc xong, chỉ cần Khô Vinh có thể đồng ý ra ngoài giúp Đoàn Diên Khánh, thì điều kiện gì cũng dễ bàn hết, nhưng lão tặc Khô Vinh này lại trực tiếp đuổi khách, đóng cửa không chịu ra, thái độ kiên quyết giống như người xa lạ, khiến Vương Viễn thật sự muốn phóng hỏa đốt trụi Thiên Long tự này.

Bây giờ hắn cũng không dám ra ngoài nói lại chuyện này cho Đoàn Diên Khánh, chỉ sợ người này nghĩ không thông, lại ép mình cho gã được chết sảng khoái.

“Đều tại tên cẩu tặc Đoàn Chính Minh đó!” Phi Vân Đạp Tuyết nói một cách dữ tợn: “Nếu đã không phải thứ của mình, vậy trả cho người ta không phải là xong rồi sao? Tại sao cứ nhất định không chịu buông?”

“Phí lời! Đây là hoàng vị đấy!” Mario nói: “Đừng nói là vua một nước, chỉ với thân phận này của ngươi hiện tại thôi, ngươi có thể nhường cho người khác được sao?”

“Ta…” Phi Vân Đạp Tuyết không còn lời gì để chống đỡ.

Tống Dương cũng khó xử bảo: “Lão hòa thượng Khô Vinh không giúp, sao mà làm tiếp nhiệm vụ này đây?”

“Bây giờ chỉ có một cách!” Vương Viễn nói: “Dẫn Đoàn Diên Khánh này xông vào hoàng cung, làm thịt Đoàn Chính Minh và Đoàn Chính Thuần, cưỡng chế cướp lại hoàng vị.”

“Ngươi nói vớ vẩn quá rồi!” Mọi người cười nhạt.

Đó chính là hoàng cung đấy, nào phải nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, lại còn ám sát hoàng đế trong đại nội hoàng cung nữa chứ, còn chẳng bằng nói lên núi Võ Đang làm thịt Trương Tam Phong còn dễ dàng hơn.

“Vậy cũng không có cách nào khác!” Vương Viễn nhún vai, bảo: “Đoàn Diên Khánh hận người Đoàn gia, gã không nhả được cục tức này, có chết cũng không thoải mái nổi, hơn nữa với tình cảnh của gã hiện tại, ngay cả chú ruột còn không giúp, trên cơ bản cũng đã không còn động lực sống gì nữa.”

“Người Đoàn gia?” Tống Dương vuốt cằm nói: “Vậy đó có tính là người của Đoàn gia không?”

“?”

Vương Viễn nhìn theo theo hướng ngón tay của Tống Dương, chỉ trông thấy Đao Bạch Phụng còn đang ở nơi đó khóc tu tu.

“Tính!” Hắn gật đầu, hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”

“Hê hê!” Tống Dương đáp: “Nói với Đoàn Diên Khánh, đây là vợ của Đoàn Chính Thuần, kêu hắn giết vợ của Đoàn Chính Thuần, chẳng phải hắn sẽ nhả được cục tức này hay sao?”

“Ặc…”

Nghe được lời này của Tống Dương, ba người Vương Viễn đều hít ngược một ngụm khí lạnh.

“Ai sai thì người đó gánh mà em gái ơi! Sao ngươi lại đê tiện như vậy chứ!” Phi Vân Đạp Tuyết cảm khái.

“Còn không phải nhờ có người dạy giỏi hay sao?” Tống Dương liếc mắt nhìn Vương Viễn với vẻ khiêm tốn.

“Đừng có nhìn ta!” Vương Viễn vội vàng xua tay, đáp: “Ta cũng chưa từng dạy ngươi cái này.”

Mario lắc đầu, nói: “Ta cảm thấy không ổn đâu! Giết Đao Bạch Phụng cũng không thể giải quyết được bản chất vấn đề.”

“Ngươi không hiểu nhiệm vụ rồi!” Tống Dương nói: “Nếu cô ta đã xuất hiện ở nơi này, chắc chắn là có tác dụng của cô ta.”

“Là ngươi không hiểu loại đàn ông như Đoàn Chính Thuần thì có!” Vương Viễn cũng ở bên cạnh, nói: “Loại công tử lăng nhăng đó, ngươi cho rằng hắn sẽ thiếu đàn bà sao? Ngươi giết vợ hắn, nói không chừng hắn còn lén sung sướng ấy chứ.”

“Chuyện này…” Tống Dương nghẹn lời, loại chuyện này cô thật sự không hiểu.

“Vậy ngươi nói xem phải làm sao đây?” Cô hỏi.

“Đao Bạch Phụng là người vô tội… sao chúng ta có thể giết cô ta được…” Vương Viễn nói: “Cắm sừng người ta sớm muộn gì cũng bị người ta cắm sừng lại, Đoàn Chính Thuần quan hệ nam nữ lung tung như vậy, cũng nên trả lại một chút chứ.”

“Ngươi… ngươi có ý gì?”

Nghe được lời này của Vương Viễn, trên gương mặt của ba người đều tràn đầy vẻ sợ hãi, bọn họ đã đoán ra được chuyện mà hắn sắp làm tiếp đấy.

Con mẹ nó, trên thế gian này còn có chuyện gì mà tên hòa thượng chó này không dám làm sao? Giết người phóng hỏa cũng thôi đi, trong giang hồ cũng không tính là chuyện lớn gì, nhưng thằng cháu trai này còn muốn ép gái nhà lành làm kỹ nữ, quả thực là khiến người khác tức điên.

“Chính là ý mà các ngươi đang hiểu đó.” Vương Viễn cười hì hì, đáp.

“Ngươi điên rồi! Đây là trò chơi, ngươi làm chuyện đó sẽ bị trời phạt đó!” Ba người vội vàng khuyên nhủ.

Trong trò chơi, đừng nói là ép NPC đi làm gì đó, cho dù ngươi có ý xấu đi khiêu khích, cũng có thể chạm đến tơ hồng pháp luật, trực tiếp bị tạm giam. Nếu như Vương Viễn cưỡng chế ném Đao Bạch Phụng lên người Đoàn Diên Khánh, bản chất của hành động này là xấu, còn không phải sẽ phán hắn mấy năm sao.

“Yên tâm đi, làm sao loại chuyện này lại do đích thân ta ra tay được chứ? Có thế nào cũng phải ngươi tình ta nguyện mới được… cái này không tính là chạm vào ranh giới đi.” Vương Viễn nói.

“Ngươi tình ta nguyện hiển nhiên không thành vấn đề.” Mọi người đáp: “Nhưng làm thế nào ngươi mới có thể khiến một cô nương xinh đẹp như vậy chủ động đi ngủ với Đoàn Diên Khánh hiện tại hả?”

Đao Bạch Phụng tốt xấu gì cũng là vương phi, tuy rằng Đoàn Diên Khánh thân là thái tử, nhưng bộ dáng hiện tại của gã chẳng khác gì ăn mày, làm chuyện bất chính với gã rõ ràng là làm khó người ta.

“Cái này phải khuyên!”

Vương Viễn hơi mỉm cười, đi tới trước mặt Đao Bạch Phụng: “Bạch cô nương, vẫn khóc sao?”

“Ta họ Đao mà!” Đao Bạch Phụng sửa lại.

“Không có gì khác biệt!” Vương Viễn đáp: “Ngươi cũng đừng quá đau lòng, đàn ông ấy mà, tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường hay sao? Đoàn vương gia thân đáng ngàn vàng, có vài nhân tình cũng không thành vấn đề.”

“Tam thê tứ thiếp, đó là quy tắc của người Hán các ngươi, còn tộc Bài Di chúng ta đều là một vợ một chồng hết!” Đao Bạch Phụng cãi lại.

“Thật sao?” Vương Viễn giả vờ bất ngờ, nói: “Vậy đúng thực là Đoàn vương gia không đúng rồi, nhưng hắn cũng chỉ là phạm vào một sai lầm mà đàn ông đều sẽ phạm phải.”

“Thúi lắm! Vậy có phải ta cũng có thể phạm vào một sai lầm mà phụ nữ đều sẽ phạm phải không?” Đao Bạch Phụng tức giận nói.

“Có gì mà không được chứ?” Thấy Đao Bạch Phụng chủ động nhảy vào hố, Vương Viễn mỉm cười, mở [thuật Phúc Ngữ], lừa đảo: “Nam nữ đều bình đẳng, hắn có thể phạm lỗi thì ngươi cũng có thể phạm lỗi, hắn tìm một cô nương xinh đẹp ngủ, thì ngươi cũng có thể tìm các anh đẹp giai ngủ, có gì đâu nào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận