Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 489: Tình yêu khiến người ta ghen tị không thôi

Lần đầu tiên Tống Dương thấy Vương Viễn nóng nảy như vậy, còn chọc hắn nổi điên lên, cô vừa hoảng vừa sợ, mặc dù mặt đầy vẻ tủi thân nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài.

"Quay lại!"

Vương Viễn thấy cô không cố tình gây sự với mình, thái độ nhận lỗi cũng thành khẩn thì thôi không giận nữa: "Ăn cơm xong rồi xéo!"

"..."

Tống Dương đứng ngay cửa nhà bếp, cúi đầu vân vê góc áo, không biết nên làm sao.

"Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy?" Vương Viễn vừa dọn đống “đồ ăn” rối tung rối nùi dưới đất, vừa trách cứ: "Sao cô lúc nào cũng đói vậy? Con gái ăn ít một chút thì có vấn đề gì hả? Má nó, ăn nhiều còn không mập nữa chứ! Cô làm tôi tức chết!"

"Chuyện này..." Tống Dương nhỏ giọng nói: "Mỗi ngày anh đều thoát game xuống nấu cơm cho tôi ăn, hôm nay thấy anh bận rộn như vậy, cho nên tôi mới muốn nấu thử một bữa cho anh…"

"Đậu mòe! "

Vương Viễn nghe được những lời Tống Dương nói thì tức quá bật cười: "Bố tổ sư, tôi nuôi cô ăn cô uống, thế mà cô lại lấy oán trả ơn cho tôi ăn cơm cô nấu hả?"

Vương Viễn tuy nói vậy nhưng lửa giận trong lòng đã tiêu tán hơn phân nửa rồi.

Nói thật, Vương Viễn vẫn có chút cảm động.

Hắn lớn thế này rồi, chỉ có mẹ chịu chủ động nấu cơm cho ăn, mặc dù tay nghề của Tống Dương kém cỏi nhưng ít ra cũng xuất phát từ ý tốt. Chẳng qua với chút bản lĩnh không ra đâu vào đâu kia mà cô cũng dám bảo là nấu cơm hả? Nếu cô đến Ngũ Độc Phái phát triển, thành tựu đạt được khẳng định còn cao hơn Nhất Mộng Như Thị, đây mới là thiên phú bẩm sinh.

Sau khi trách cứ một hồi, Vương Viễn thở dài bảo: "Không bị bỏng đấy chứ?"

"Không..." Tống Dương cúi đầu, đỏ mặt lí nhí nói.

"Về sau đừng chui vào phòng bếp nhà tôi nữa nhớ chưa?" Vương Viễn nghiêm túc nói: "Tay nghề của tôi đứng thứ hai thiên hạ đấy, đừng nói với tay nghề đó của cô, có là đầu bếp làm cơm cho ăn tôi còn chướng mắt đó."

"Rõ rồi…"

"À phải rồi, cô xuất sư chưa?" Răn dạy xong rồi, Vương Viễn nhanh chóng nói sang chuyện khác…

"Ừm!" Tống Dương gật đầu: "Cho nên mới định nấu cơm ăn mừng đó."

"Được rồi... Về sau chuyển sang làm chuyện gì đó có độ khó thấp, kiểu như cứu vớt thế giới hay hàng yêu phục ma ấy." Vương Viễn nói móc.

Má nó, nấu cơm ăn mừng, thiệt cho cô còn nghĩ ra chuyện này.

"Quà xuất sư là gì?" Vương Viễn lại hỏi.

Mỗi người chơi sau khi xuất sư, sư phụ đều phải tặng quà, dưới tình huống bình thường phần lớn đều là võ học công pháp hoặc đan dược có thể tăng lên điểm giới hạn nội lực hay khí huyết.

"Sư phụ cho tôi ba tấm thiệp mời, bảo tôi đưa cho người có duyên, tôi cho lão mã một tấm rồi, sau đó giữ lại cho anh một tấm!" Tống Dương nói.

"Thiệp mời? Đây mà cũng gọi là quà hả?" Vương Viễn tỏ vẻ xem thường. Tiêu Dao Phái lúc nào cũng không theo trào lưu!

"Thiệp mời này quý lắm đấy!" Tống Dương nói: "Nghe bảo mỗi môn phái chỉ có một tấm mà thôi! Người chơi trong môn phái để nhận được thiệp mời phải có ngoại hình đẹp trai nữa..."

"Tôi không đẹp trai à?" Vương Viễn hỏi ngược lại.

"Tôi cảm thấy anh rất đẹp trai!" Tống Dương cười nói: "Nhưng hệ thống nào có đôi mắt tinh tường như tôi."

Cô gái này ở cùng Vương Viễn lâu ngày đã bị đồng hóa nghiêm trọng rồi… dối lòng nói chuyện đã thành trạng thái bình thường.

"Em gái tốt à, tối nay anh sẽ làm món ăn mà em thích nhất!" Vương Viễn cực kỳ vui vẻ.

...

Sáng hôm sau, Vương Viễn đăng nhập trò chơi sớm, dẫn theo A Châu đi thẳng ra ngoại thành.

Ra khỏi Đại Thành, xuyên qua khu luyện cấp tiến thẳng về phía bắc, đi ước chừng hơn ba mươi dặm rốt cuộc cũng đến Nhạn Môn Quan. Ở đây, từ đông sang tây phổ biến nhất là dạng núi đá cao và dốc, gập ghềnh uốn lượn, quả nhiên là một nơi có địa thế hiểm trở.

Nghe nói chim nhạn từ phương nam xuôi về phương bắc rất khó bay qua đỉnh núi cao, cần phải xuyên qua giữa hai ngọn núi, bởi vậy mới có tên gọi Nhạn Môn.

Đi qua Nhạn Môn Quan chính là vị trí của Bắc Man Liêu Quốc.

Vương Viễn và A Châu dựa theo lời Huyền Từ nói loanh quanh một hồi, đi tới chỗ mà năm đó nhân sĩ Trung Nguyên phục kích Tiêu Viễn. Địa thế nơi này cực kỳ hiểm trở, bên trái là ghềnh đá cao, bên phải là vách núi.

Nhìn về phía vách núi đá bên phải, chỉ thấy nơi đó vốn trơn nhẵn lại có dấu vết dùi đục rất lớn ngay chính giữa.

"Chờ đi!"

Vương Viễn tìm một tảng đá đặt mông ngồi xuống, sau đó nói với A Châu: "Kiều đại ca của ngươi không thể ngồi xe ngựa, chỉ sợ hai ta phải đợi ở đây mấy ngày."

Đồng thời Vương Viễn cũng phiền muộn một phen, nhiệm vụ này thật đúng là lừa đảo, tìm người thì thôi đi, còn phải tiêu tốn thẻ thời gian... Lừa đảo quá thể!

Song suy nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì xấu cả, nhiệm vụ tìm người cần người chơi tận dụng triệt để những dấu vết còn sót lại, truy tung dần dần, cẩn thận từng bước, mà Vương Viễn lại đi thẳng đến điểm cuối cùng, chẳng phải đợi gì.

Về phần thẻ thời gian, công ty Long Đằng coi như còn có lương tâm, trước kia giao dịch đều là thẻ tháng, mà nạp thẻ tháng rồi còn không cho người chơi treo máy, không động đậy mười lăm phút sẽ cưỡng chế đăng xuất, đấy mới thực sự gọi là không biết xấu hổ.

A Châu không ngồi xuống giống như Vương Viễn mà nâng tay che nắng, dáo dác nhìn khắp nơi như hòn vọng phu, chờ đợi đến mòn con mắt.

"Haizzz… Đây chính là tình yêu khiến người ta ghen tị không thôi chứ đâu." Vương Viễn thở dài bảo: "Đừng làm mấy trò ngu ngốc nữa, chốc nữa y sẽ đến."

"A? Kia là Kiều đại ca phải không?"

Vương Viễn vừa dứt lời, chỉ nghe A Châu ngạc nhiên kêu lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận