Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 970: Tuyệt hậu kế của Vương Viễn

"Đừng nói nữa!"

Đinh Lão Tiên nói: "Lúc trước nghe lão Ngưu lừa dối, ném diêm tiêu lưu huỳnh cùng với than củi vào trong lò luyện đan, kết quả nổ lô... Không chỉ khiến ta bị nổ tới hài cốt không còn, mà cống hiến môn phái còn bị trừ sạch. Cũng may là lại phát hiện cái đồ chơi này, ta thí nghiệm mấy trăm lần, lại lật đi lật lại các loại tài liệu điển tịch, mới hoàn thành tiêu chuẩn phối trộn!"

"Ta đã từng nói hay sao?" Vương Viễn thề thốt phủ nhận, hắn còn lâu mới thừa nhận bản thân đã từng làm chuyện thất đức như vậy.

Thật ra Đinh Lão Tiên này cũng đủ trâu bò, bị nổ lô vẫn không quên nghiên cứu nguyên nhân nổ lô, hơn nữa còn để gã làm ra thứ đồ tốt này.

"Mặc kệ ngươi nói hay chưa nói!" Đinh Lão Tiên nói: "Có vật này, khẳng định có thể nổ tung cửa lớn trụ sở bang phái Hắc Thạch hội!"

"Việc này tạm thời hoãn lại!"

Vương Viễn nói: "Hiện tại mục tiêu của chúng ta là người Mông Cổ, những tên khốn Hắc Thạch hội này, chúng ta sẽ xử lý bọn hắn sau! Đúng rồi, Tiểu Linh, các ngươi phát hiện cái gì?"

"Không phát hiện được gì!"

Độc Cô Tiểu Linh nói: "Chỉ là phía trên Hán Thủy có một cái đê đập! Chỗ khác cũng không phát hiện ra có gì đặc thù."

Tương Phàn nằm ở khu vực trung du Hán Thủy, mà địa thế lại ở chỗ trũng, mùa thu trời mưa rất dễ dàng phát sinh lũ lụt, năm đó Quan Vân Trường dìm nước bảy đạo quân chính là nhờ đào đê đập bên trên Hán Thủy, cho nên loại vật này ở Tương Dương cũng không hiếm thấy.

"Lỗ hổng, trụ sở, đê đập?"

Vương Viễn nghe vậy, dường như nghĩ tới điều gì, liệt kê ra phát hiện của ba cái địa điểm này bên trong kênh đoàn đội.

"Ý của Hoàng Dung chẳng lẽ là dìm nước quân Mông Cổ?" Điều Tử nhìn thấy ba chữ này, đưa ra ý nghĩ của mình.

"Ừm..."

Vương Viễn suy nghĩ một lát nói: "Ngươi nói có khả năng đúng, nhưng cũng không phải hoàn toàn đúng!"

"Dìm nước quân Mông Cổ thì có thể làm!"

Vương Viễn nói tiếp: "Chỉ là dìm rồi thì dân chúng Phàn thành và Tương Dương phải làm sao bây giờ?"

Chống lại quân Mông Cổ chính là vì muôn dân thiên hạ.

Nếu vì đánh chết quân Mông Cổ mà dìm thành, vậy chẳng phải là vì nhỏ mất lớn sao...

Trước khi quân Mông Cổ tiến vào tàn sát hàng loạt dân trong thành, thì bản thân đã dìm chết dân trong thành, khiến cho quân Mông Cổ không còn ai để tàn sát... Thế này thì quá con mẹ nó tuyệt hậu rồi.

"Chuyện này không cần lo lắng!"

Độc Cô Tiểu Linh nói: "Hai thành Tương Dương và Phàn thành vì lũ lụt hàng năm mà tường thành và cửa thành đều được gia cố đặc biệt, lũ lụt không thể vào thành được."

"Vậy người Mông Cổ có thể vào thành được không?" Vương Viễn lại hỏi.

"Chuyện này..."

Vương Viễn hỏi xong, thì tất cả mọi người đều ngẩn người.

Quả thực, Phàn thành là cửa ngõ Tương Dương, hiện giờ chỉ có mấy người Vương Viễn thủ tại nơi này, nhất định là không chống đỡ nổi sự tiến công của quân Mông Cổ.

Lũ lụt có thể dùng cửa thành và tường thành ngăn cản, nhưng quân Mông Cổ thì chống đỡ thế nào đây?

Đến lúc đó, quân Mông Cổ giết vào thành, tàn sát dân chúng, đám người Vương Viễn sẽ là người chịu tổn thất lớn nhất.

"Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Mọi người bắt đầu bối rối.

Hoàng Dung đưa cho ba gợi ý này đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ cần người chơi dẫn quân Mông Cổ tới sơn cốc lỗ hổng kia, rồi để bọn chúng rơi vào vùng trũng Tương Phàn, sau đó lại mở đê, vậy thì có thể thắng lợi rồi.

Nhưng nghe Vương Viễn phân tích lại, thì mọi người đều đồng thời cảm nhận được sự ác ý tràn ngập của hệ thống.

Mả cha nó trong này có bẫy đấy!

Tính mạng của dân chúng, đương nhiên là trân quý hơn tính mạng kẻ xâm lược rất nhiều.

Vì muốn kiếm cống hiến mà không để ý tới muôn dân thiên hạ, e là sẽ bị trời phạt. Đừng nói kiếm cống hiến, có khi trừ sạch số điểm cống hiến mà mấy người Vương Viễn đang có còn không đủ.

"Không khó!"

Đối mặt với sự bối rối của mọi người, Vương Viễn cũng đã dự tính trước nói: "Di chuyển dân chúng Phàn thành tới Tương Dương là được! Thành Tương Dương có quân canh gác, dễ thủ khó công, quân Mông Cổ chắc chắn sẽ không trực tiếp tấn công Tương Dương, mà chiếm đóng Phàn thành làm cứ điểm."

"Vấn đề là, nếu quân Mông Cổ chiếm Phàn thành, vậy không phải nước chúng ta thả ra phí công vô ích sao?" Điều Tử hỏi.

Nếu cửa thành và tường thành có thể ngăn cản nước lũ, vậy quân Mông Cổ đương nhiên không ngốc tới nỗi để mặc cho lũ lụt tràn vào thành.

"Khà khà!"

Nhìn thấy câu hỏi của Điều Tử... Vương Viễn cười gian, bày ra biểu cảm thiếu đạo đức của mình nói: "Nước không dìm chết được thì chúng ta phóng hỏa thôi!"

"Phóng hỏa?"

Vương Viễn vừa dứt lời, da đầu mọi người đều run lên.

Con chó yêu tăng này quả thực uổng cho hai chữ xuất gia, không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích mỗi phóng hỏa.

Hắc Phong Sơn, Hắc Long Đàm, đảo Đào Hoa, Ma Thiên Nhai... Chỉ có nơi mà mọi người không nghĩ tới được, chứ không có nơi mà hắn không dám đốt. Bây giờ lại còn muốn phóng hỏa cả Phàn thành.

"Có phải ngươi nghiện phóng hỏa không hả?"

Tống Dương khinh bỉ hỏi.

Người lớn tới thế này rồi còn có sở thích ngây thơ như vậy, không sợ đái dầm à?

"Ngươi thì biết cái gì!" Vương Viễn nói: "Biết Gia Cát Lượng không? Từng nghe tới Chu Du chưa? Không xa lạ gì với Lục Tốn chứ? Thiên tài nào cũng phóng hỏa..."

"Phi!" Tống Dương phun nước miếng nói: "Ba người bọn họ có ai sống quá sáu mươi tuổi không?"

"Trong trò chơi thì sợ cái rắm!" Vương Viễn bĩu môi, trợn mắt liếc nhìn Tống Dương.

"Tuy rằng người thích phóng hỏa không sống thọ. Nhưng ta cảm thấy cái chủ ý này của Ngưu ca thực sự quá tuyệt vời!" Lúc này, Điều Tử cũng lên tiếng.

Quân Mông Cổ đều là người phương Bắc, không nhiều người biết bơi. Mở đê lớn để lũ lụt tràn vào, cho dù là kiện tướng bơi lội cũng cảm thấy hoảng hốt, chứ đừng nói tới đám vịt lên bờ này. Lúc đó, bọn họ sẽ hoảng hốt chạy loạn, không còn tâm trí tấn công Tương Dương, mà Phàn thành phòng ngự yếu ớt lúc này sẽ là chỗ tránh nạn tốt nhất với bọn họ.

Lũ lụt vây thành đương nhiên không ra được, lúc này trong thành lại thêm một mồi lửa... Thật đúng là đóng cửa đánh chó, mở cửa chạy ra ngoài thì bị dìm chết, không mở cửa chạy đi sẽ bị thiêu chết... Chạy đi đâu cũng chỉ có một đường chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận