Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1156: Hoa đẹp bị chó giẫm

Võ công Tô Thuyên không kém, hơn nữa suy nghĩ rất khôn khéo, còn thích hợp làm quản gia hơn Bàn Đầu Đà, quan trọng nhất là dáng vẻ của nàng, hì hì… Mỹ nữ mà, gương mặt chính là tài nguyên, cho dù không làm gì mà chỉ đặt ở đó cũng khiến người ta nhìn thấy sẽ không nhịn được mà hâm mộ người có được nàng, Tô Thuyên này lại không đơn giản chỉ là một bình hoa mà là một nữ cường nhân, có thể dẫn nàng về, chà chà chà.

Trong đầu Vương Viễn đã tưởng tượng ra cảnh Mario và Bôi Mạc Đình quỳ lạy dưới đất, Đinh Lão Tiên và Trường Tình Tử cực kỳ ngưỡng mộ.

"Đại ca, không thể ức hiếp vợ bạn đâu!"

Vương Viễn còn đang nghĩ đến chuyện tốt, Vi Tiểu Bảo đã chạy lại gần rồi hét lên.

"?"

Vương Viễn khó hiểu: "Có ý gì?"

"Ha ha!" Vi Tiểu Bảo hả hê nói: "Đứa nhỏ trong bụng Thuyên tỷ tỷ là của ta."

"Thật đúng là của ngươi à?"

Cho dù Vương Viễn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, lúc này vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.

Vi Tiểu Bảo mới bao nhiêu tuổi chứ, lông đã dài chưa? Thật đáng giận…

"Xin lỗi đại ca…" Vi Tiểu Bảo đắc ý nói: "Ta đến trước thì thắng trước thôi."

"Quên đi… tục ngữ nói đúng, hòa thượng không cướp vợ người khác!" Vương Viễn tiếc nuối nói: "Ngươi phải đối xử tốt với nàng."

"Ngươi có thôi đi không!" Độc Cô Tiểu Linh nghiêm mặt, hung hăng đạp một cái lên mông của Vương Viễn.

"Ngươi cũng đâu phải vợ của ta! Quan tâm ta làm chi!" Vương Viễn giận dữ.

"Xem kịch xem kịch thôi!" Phương Đông Chưa Tỏ lấy một túi đồ ăn vặt ra, đưa cho Vi Tiểu Bảo và Tô Thuyên.

"Ôi chao Vi Đô Thống!"

Mọi người đang đùa giỡn, tên chó chết Thi Lang từ trên chiếc thuyền đằng xa nhìn thấy Vi Tiểu Bảo còn sống, vội vàng hét to một tiếng rồi lập tức nhảy xuống nước, cực kỳ chật vật nhào đến trước mặt mọi người, nói: "Ngài thật sự là anh dũng uy phong, phúc lớn ngang trời, xâm nhập vào hang ổ của đám cướp Thần Long Giáo rồi một lưới bắt hết, lòng kính ngưỡng của thuộc hạ dành cho ngài cuồn cuộn… như nước sông Hà…"

"Đệch! Thật là một kẻ nịnh hót không biết xấu hổ!" Đám người Vương Viễn đen hết cả mặt, chỉ tiếc đây không phải thời điểm mà hắn nên chê bai.

Vi Tiểu Bảo tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại không phải kẻ ngốc, đối diện với lời tâng bốc của Thi Lang, Vi Tiểu Bảo mỉm cười, chỉ hỏi một câu: "Là ai hạ lệnh nổ pháo?"

“Chuyện này… ta…”

Thi Lang nhất thời nghẹn lời… mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo gò má.

Vi Tiểu Bảo là ai? Là sủng thần của hoàng đế Khang Hi? Lần này còn là Đô Thống xuất chinh đến phía đông, và là thống soái cao nhất.

Thống soái bị kẻ gian bắt đi, thân là thuộc hạ không lập tức phái người nghĩ cách cứu viện, mà ngược lại còn trực tiếp nã pháo ầm ầm, đây rốt cuộc là có ý gì?

Nếu như bị Vi Tiểu Bảo kéo tới chỗ Khang Hi, bẩm báo thêm mắm dặm muối “như thật” một lần, vậy không phải mình sẽ rớt đầu hay sao.

“Ha ha ha!”

Thấy bộ dáng này của Thi Lang, Vi Tiểu Bảo cũng không hăm dọa nữa, mà là vừa cười vừa bảo: “Ta biết đâu là thời cơ quan trọng nhất để chúng ta dẫn binh đánh giặc, đúng không, nếu như bỏ lỡ cơ hội còn tấn công nữa, vậy có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tính thắng bại của một trận chiến… Thi đại nhân làm như vậy cũng là sợ bỏ lỡ chiến tích, Tiểu Bảo ta vẫn hiểu được, dù sao thì mọi người cũng đều là vì hoàng thượng mà!”

“Vi, Vi đại nhân nói rất đúng!”

Thi Lang vuốt mồ hôi, đáp một cách cực kỳ cung kính.

Thi Lang cũng không phải là tên ngốc, hiển nhiên biết Vi Tiểu Bảo đang chỉ rõ với mình rằng, chỉ cần mình nghe lời hắn ta, thì tất cả đều sẽ bình an vô sự.

Đương nhiên, nếu không phải Thi Lang kịp thời nã pháo, thì Vương Viễn và Bàn Đầu Đà có lẽ đã chết dưới tay Hồng An Thông rồi ấy chứ, tuy rằng Thi Lang này không có lòng tốt, nhưng cũng là chó ngáp phải ruồi.

“Nào nào nào!”

Vi Tiểu Bảo vẫy tay với Thi Lang.

Thi Lang vội vàng khom người, đưa lỗ tai qua.

Vi Tiểu Bảo chỉ vào Vương Viễn và nói: “Vị huynh đệ này của ta và ta tình như anh em, gần đây vừa mới lên làm Nam Viện đại vương, thiếu ít đồ trấn trạch. Đại pháo Thần Võ trên thuyền của chúng ta không tệ, muốn lấy một khẩu về chơi thử, trên thuyền chúng ta còn mấy khẩu pháo nữa?”

“Hồi bẩm Vi đại nhân!” Thi Lang thành thật đáp: “Vẫn còn mười khẩu!”

“Mấy khẩu cơ?” Vi Tiểu Bảo lại hỏi.

“Ờm… chín khẩu!” Thi Lang nghĩ ngợi một chút, rồi lại đáp.

“Không tồi! Không tồi!” Vi Tiểu Bảo hài lòng đáp: “Lần này chúng ta trả giá bằng một khẩu đại pháo Thần Võ để tiêu diệt Thần Long giáo, cũng xem như là một đại công, trở về bẩm báo với hoàng thượng để mọi người được thăng quan tiến chức! Ngươi viết tổng kết trận chiến đi, ta sẽ trình báo với hoàng thượng!”

“Tuân lệnh!”

Thi Lang lớn tiếng đáp: “Chiến dịch lần này thắng lợi hoàn toàn, đã tiêu diệt hơn tám mươi nghìn tù binh Thần Long giáo… Vi đại nhân chiến đấu anh dũng, một mình xông vào hang rồng, tự mình đánh chết tên đầu sỏ Hồng An Thông của Thần Long giáo… Thế nhưng lũ giặc ngoan cố cướp thuyền cướp pháo, phá hỏng một đại pháo Thần Võ của ta…”

“Lợi hại! Lợi hại! Lợi hại!”

Ba người Vương Viễn nghe tổng kết chiến trận này, liên tiếp khen ngợi.

Toàn thể giáo chúng Thần Long giáo đó từ trên xuống dưới cộng lại còn chưa đến bảy, tám trăm người, nhưng qua miệng của tên Thi Lang này lại trực tiếp biến thành tám mươi nghìn người…

Nhưng nếu như bẩm báo thành thật, chỉ vẻn vẹn tám trăm người mà đã đánh rớt một đại pháo Thần Võ, vậy tổn thất chiến tranh này thực sự có hơi lớn…

Tổng kết chiến trận xong xuôi, Thi Lang quay đầu nói với Vương Viễn: “Mời Ngộ Si đại sư lên thuyền lấy pháo!”

Nói xong, một đoàn người đi lên thuyền, đại pháo Thần Võ cao lớn đặt trên mạn thuyền.

Lúc này, Thi Lang nói: “Thứ này được thợ có chuyên môn sắp xếp bên thân thuyền, phải trở về Đại Cô Khẩu mới có thể tháo gỡ được, nhưng nếu trở về cảng Thiên Tân rồi tháo dỡ, sẽ hơi thu hút ánh mắt của người khác… cho nên, vẫn mong ba vị tự mình làm…”

“Đệt! Thằng cha này!” Phương Đông Chưa Tỏ có hơi bất mãn, rút kiếm ra định cho Thi Lang mấy nhát.

Tên khốn nạn này, gặp phải tình hình này rồi mà còn dám làm khó mấy người bọn họ, thật con mẹ nó không ra gì.

“Đại ca… chuyện này ta cũng hết cách à…”

Vi Tiểu Bảo thấy thế, chạy nhanh tới hòa giải, bởi vì hắn ta biết lời Thi Lang nói là đúng, nếu như thật sự vì một khẩu pháo khiến cho mọi người đi đời nhà ma, vậy quả thực cũng không đáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận