Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1258: Con riêng của Huyền Từ (2)

“Liên quan gì đến ra! Hệ thống xác định như vậy chứ có phải ta đâu!” Điều Tử nói: “Nếu không đáng tin thì cũng là kỹ năng hệ thống cả, hoặc trên người ngươi có thứ mang hơi thở giống y hệt Hư Trúc, ta cảm giác nó nằm ở phật châu của ngươi.”

“Phật châu?”

Vương Viễn tháo phật châu xuống, cầm trong tay rồi hỏi: “Là cái này hả?”

“Đúng vậy! Chính là nó!” Điều Tử xác nhận: “Hơi thở trên này giống hơi thở trên mảnh tã đến 98%, từ đâu mà ngươi có được thứ này?”

“Này hả…” Vương Viễn suy tư chốc lát rồi nói: “Đây là Huyền Chiên Pháp Châu mà phương trượng Huyền Từ cho ta, nghe nói là phật châu mà lúc còn trẻ lão hay mang.”

“Pháp châu của Huyền Tử có hơi thở giống với hơi thở trên mảnh tã của Hư Trúc… Hờ!” Điều Tử cười hết sức quỷ dị.

“Ồ…”

Những người khác nghe vậy cũng thi nhau lộ ra vẻ mặt “ta hiểu rồi này”.

“Ôi vãi, là con riêng thật hả? Đúng là phát hiện ngoài ý muốn!” Vương Viễn cũng kích động nói: “Các ngươi đừng lan truyền chuyện này ra ngoài đấy, nghe chưa?”

“Bớt nói nhảm đi! Bọn ta có nói ra cũng chả ai thèm tin, không cẩn thận lại bị Huyền Từ giết người diệt khẩu thì chết!” Điều Tử suy nghĩ rất thấu đáo.

“Chậc chậc chậc chậc…. Chẳng trách, chẳng trách.” Vương Viễn lắc đầu nói: “Chẳng trách hôm nay trông Huyền Từ cứ là lạ, hóa ra hòa thượng Hư Trúc kia còn có thân phận như vậy, lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài thì cả Huyền Từ lẫn Thiếu Lâm tự đều ăn quả đắng cả.”

“Không thì ta giúp ngươi giết người diệt khẩu nhé?” Mario nâng tay lên làm động tác cắt cổ.

“Ngươi mau quay lại làm người đi!” Mọi người thi nhau nói: “Hư Trúc không phải kẻ ác, đi giết hắn ta làm gì? Giết rồi sẽ rớt ra đồ ngon hả?”

“Ặc…” Mario nói: “Ta muốn giúp lão Ngưu thôi mà. Các ngươi xem hắn vì danh tiếng của Thiếu Lâm tự mà không thèm nương tay giết Thành Côn kìa.”

“So sánh vậy mà được hả?” Vương Viễn phản bác: “Thành Côn là tên ác ma, chết là sạch đất. Nhưng Hư Trúc là con trai của Huyền Từ đó! Lão và Hư Trúc mới thực sự là người một nhà, đừng nói ngươi, ngay cả ta cũng chỉ đệ tử thân truyền của lão, người ngoài cả thôi. Chuyện của bọn họ người ngoài như chúng ta không nên xen vào.”

“Ngươi nói cũng có lý!” Mario như có điều suy nghĩ.

Chả vậy, chuyện này khác gì cấp trên và cha hắn đánh nhau, ngươi vì trung thành với đơn vị mà giúp cấp trên đánh cha hắn… Người ta đánh nhau làm hòa xong vẫn là người một nhà còn ngươi chung quy chỉ là người ngoài mà thôi, nịnh bợ cũng cần có kỹ thuật.

“Vẫn câu lúc nãy, tìm được Hư Trúc đã rồi nói sau!” Đạo Khả Đạo lên tiếng: “Hoàn thành nhiệm vụ mới là ưu tiên hàng đầu, chuyện sau đó để sau hẵng bàn.”

“Đúng! Mấy chuyện buôn dưa lê bán dưa chuột này chúng ta hóng thì có tác dụng gì, có phần thưởng thêm hay không mới quan trọng. Nhanh đi tìm Hư Trúc nào! Điều Tử, ngươi còn xác nhận được phương hướng nào khác không?” Vương Viễn lại hỏi Điều Tử.

“Có!”

Điều Tử đáp: “Cách Lạc Dương ba mươi dặm về hướng đông có hơi thở giống vậy.”

“Được rồi! Đi qua đấy thử xem!”

Sau khi Điều Tử xác nhận tọa độ xong, mọi người nhanh chóng di chuyển về hướng đông bắc.

Cả đám sử dụng khinh công lao đi, không tốn bao nhiêu thời gian đã men theo quan đạo tiếp cận một ngôi đình nghỉ mát.

Chỉ thấy một nhóm người Tây Vực với lối ăn mặc quái dị đang đứng trong đình.

Cầm đầu là một lão già thân hình cao lớn, ống tay áo dài, mang theo hơi thở tiên phong đạo cốt, già nhưng vẫn cực tráng kiện, trong tay cầm một chiếc quạt lông màu xanh, nhác trông như lão thần tiên hạ phàm.

Người xung quanh vây quanh lão thi nhau tâng bốc này nọ.

Đứng xa xa mà vẫn nghe thấy mấy cụm từ như “Pháp Giá Trung Nguyên, đệ nhất thiên hạ, Thiếu Lâm Võ Đang chó má gì nó chẳng chịu nổi một kích” vân vân…

Lão khẽ híp mắt lắng nghe, tựa hồ rất hưởng thụ.

“Hừ, cẩu tặc không biết xấu hổ từ đâu tới?”

Nghe đống câu từ tung hô thái quá của đám người kia, Mario tức giận quát lên: “Ngươi nói Thiếu Lâm tự không chịu nổi một kích thì thôi đi, phái Võ Đang ngươi đã thử chưa?"

Vừa nói Mario vừa vung tay ra định tóm người.

Mà Vương Viễn, Bôi Mạc Đình và Tống Dương sau khi nhìn thấy lão già kia thì vẻ mặt thoáng ngưng lại. Vương Viễn tiện tay kéo Mario lại.

“Sao thế?”

Mario khó hiểu hỏi.

“Kia là Đinh Xuân Thu.”

Vương Viễn nói.

“Đinh Xuân Thu?” Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Vương Viễn, thông tin của Đinh Xuân Thu lập tức hiện lên trước mặt Mario.

“Mới cấp 145 mà thôi, chúng ta cùng xông lên giết lão đi, không chừng lại rớt ra đồ tốt gì đó!” Mario nhìn cấp bậc của Đinh Xuân Thu xong, không những không sợ mà còn rất hưng phấn hô hào anh em bạn dì xông lên.

Với thực lực của đám Mario hiện tại, một mình đấu với BOSS cấp 100 cũng không khó, hơn nữa Mario biết rõ thực lực của Vương Viễn mạnh đến đâu, BOSS dưới cấp 150 chẳng lọt nổi mắt xanh của hòa thượng này, thậm chí với sự giúp đỡ của mọi người hắn còn giật được kỷ lục hai lần giết chết cao thủ tuyệt đỉnh.

Đinh Xuân Thu cùng lắm là một BOSS “nhỏ” cấp 145, mọi người cùng xông lên, chia ra quật lão xuống đất đấm là được mà.

“…”

Vương Viễn thấy Mario hăng như vậy thì dứt khoát buông tay mặc kệ: “Vậy ngươi có thể thử xem…”

“Ngừng! Các ngươi xem thường ta hả?” Mario bĩu môi nói, tung người nhảy vào đỉnh nghỉ mát.

Lúc này, chỉ nghe trong đình có người lớn tiếng hét lên: “Đạo sĩ thối từ đâu tới, không biết sống chết mà dám quấy rầy Tinh Túc lão tiên nghỉ ngơi?”

Mario căn bản lười để ý đám tôm tép này, cong năm ngón tay lại chộp thẳng vào lưng Đinh Xuân Thu đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Hừ!”

Đinh Xuân Thu không thèm đứng dậy, cũng không quay đầu lại, chỉ phất quạt lông trong tay ra sau.

“Bốp!”

Mario chợt cảm thấy cổ tay tê rần, công kích nhất thời bị cắt ngang.

“Ế?”

Mario thoáng ngờ vực, Hổ Trảo Tuyệt Hổ Thủ của hắn ta có lực phán định không hề thấp, vì sao lại bị người ta cắt ngang được? Hắn ta cúi đầu nhìn xuống, cõi lòng đột nhiên lạnh lẽo không thôi, chẳng biết từ lúc nào mà toàn bộ tay phải hắn ta đã biến thành màu đen, hơn nữa khí đen còn đang lan lên cánh tay một cách nhanh chóng.

“Đậu mòe!”

Mario phát hoảng, vung tay trái lên chặt đứt tay phải.

“Xì!”

Tay phải Mario rơi xuống đất, máu đen tuôn ra ồ ạt, mặt đất bị ăn mòn thành một chiếc hố to.

Mario sợ đến sắp tiểu ra quần, im lặng quay đầu bỏ chạy.

“Ha ha ha!”

Trong đình nghỉ mát vang lên tiếng cười ầm ĩ của đệ tử Tinh Túc: “Yêu ma Trung Nguyên đúng là thằng hề, bấy nhiêu mà cũng dám gây rối trước mặt Tinh Túc lão tiên? Tinh Túc lão tiên vung tay lên thôi cũng đủ đánh tất cả môn phái Trung Nguyên các ngươi thành chó!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận