Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1507: Đi Tương Dương

“Trâu bò!” Vương Viễn dựng ngón cái với Đinh Lão Tiên từ tận đáy lòng, đồng thời cũng yên tâm hơn.

Lúc trước hắn thật sự không nên đưa kỹ năng Phá Toái Hư Không này cho Đinh Lão Tiên miễn phí, vào thời khắc mấu chốt nó thật sự mang tới tác dụng lớn.

Trong trò chơi, trạm dịch chỉ có thể truyền tống trong nháy mắt ở trong cùng một khu vực, còn truyền tống cách khu vực, mỗi một khu vực sẽ mất đến nửa tiếng đồng hồ, thời gian truyền tống rất dài.

Đạo cụ có thể tự truyền tống [Đại Na Di Phù] thì lại đắt đến khiếp người.

Hiệu quả của [Phá Toái Hư Không] này của Đinh Lão Tiên giống với [Đại Na Di Phù], mỗi lần truyền tống không giới hạn số người, có thể truyền tống đến bất cứ ngóc ngách nào trong trò chơi.

Có kỹ năng này rồi, trừ phi những người đuổi giết đó không sợ tốn tiền, tiếp tục dùng quyển trục truyền tống chạy theo khắp thế giới, bằng không đừng hòng đuổi kịp được Vương Viễn.

Cho dù Vương Viễn muốn thoát trò chơi đi ngủ, cũng có thể trực tiếp truyền tống đến đảo ở Đông Hải sau khi tọa độ cuối cùng được quét mới ở Tây Vực.

Mỗi lần sử dụng [Phá Toái Hư Không] mất năm lượng vàng, còn [Đại Na Di Phù] sau khi cập nhật hệ thống ở cửa hàng lần trước, đã từ năm trăm lượng vàng thành một nghìn lượng vàng, xem ai tiêu tốn hơn ai!

So về giàu có, còn ai có thể giàu hơn được Phi Vân Đạp Tuyết chắc?

...

“Bây giờ chúng ta phải đi đâu? Trốn ở đây sao?” Bôi Mạc Đình hỏi.

“Không thể cứ ở đây mãi được!” Vương Viễn đáp: “Ta phải đi một chuyến tới Tương Dương!”

“Tương Dương? Tới Tương Dương làm gì?” Mọi người khó hiểu: “Lẽ nào kêu Quách Tĩnh bảo vệ ngươi?”

“Cũng không hẳn!” Vương Viễn bảo: “Còn có một môn công pháp đang ở trong tay Quách Tĩnh.”

Vương Viễn kể lại đơn giản chuyện mình ủy thác công pháp cho Quách Tĩnh với mọi người.

Lúc này, hắn vẫn chưa lĩnh ngộ thiên địa, tham ngộ đại đạo, nên công lực nằm ở trạng thái mất sạch.

Trong loại trạng thái này, đối mặt với kẻ đuổi giết cuồn cuộn không ngớt, hiển nhiên không thể ngăn cản được, cho nên bây giờ việc bức thiết nhất chính là nhanh chóng lĩnh ngộ thiên địa, tham ngộ đại đạo.

Nhưng người chơi tham gia lĩnh ngộ công pháp sau khi Độ Kiếp, phải dung hợp toàn bộ võ công làm một, lĩnh ngộ pháp môn tu luyện giành lấy tạo hóa trong thiên địa.

Công pháp dung hợp càng nhanh, thuộc tính cộng thêm càng cao, công pháp lĩnh ngộ được cũng càng mạnh, đây là kiến thức căn bản.

Tuy rằng [Dã Cầu Quyền] chỉ là võ học Bất Nhập Lưu, thuộc tính cộng thêm không nhiều, nhưng bộ công pháp này, chiêu nào cũng mang theo khống chế, tính thực dụng cực mạnh, cho dù thuộc tính cộng thêm không cao, nhưng hắn cũng không hy vọng sẽ vất bỏ môn võ học này.

Chính vì như thế, trước khi Vương Viễn lĩnh ngộ thiên địa, nhất định phải đi tới thành Tương Dương lấy Dã Cầu Quyền về.

“Còn có thể như vậy nữa sao?”

Nghe nói Quách Tĩnh còn có bản lĩnh như vậy, tất cả mọi người đều có hơi ngạc nhiên, quả nhiên thực lực càng mạnh, thứ tiếp xúc được càng nhiều. Nếu như hắn không nói, bây giờ mọi người vẫn chưa biết cao thủ tuyệt đỉnh còn có đặc tính thuộc về riêng mình.

“Ngưu ca, ngươi có thể giết chết Mộ Dung Phục, bây giờ tu vi của ngươi cũng là tuyệt đỉnh rồi, vậy thì ngươi có đặc tính như thế nào?” Trường Tình Tử tò mò hỏi.

“Đặc tính của ta á?”

Vương Viễn nghĩ ngợi rồi đáp: “Một nửa Tiêu Phong, một nửa Trương Vô Kỵ...”

Thiên phú Càng Đánh Càng Hăng là Tiêu Phong cho, Kim Cương Bất Hoại bách độc bất xâm cũng không kém Trương Vô Kỵ cho lắm.

“Phi!”

Mọi người nghe vậy đồng thời khinh thường: “Trương Vô Kỵ là cái thá gì, đồ đàn ông cặn bã mà cũng xứng đánh đồng với Tiêu Phong sao?”

“Được rồi, các ngươi câm miệng đi!” Vương Viễn đồ mồ hôi đầy đầu, nói: “Người hâm mộ họ Trương cũng không ít, hạ thấp người này để khen người kia, sẽ khiến sách mất người hâm mộ mất.”

Có Đinh Lão Tiên ở đây, Vương Viễn muốn đi nơi nào cũng không phải vấn đề lớn.

Đinh Lão Tiên vừa định mở cửa đi tới Tương Dương, lại bị Điều Tử chặn lại, bảo: “Không cần gấp! Vẫn có thể đợi một chút!”

“Đợi? Tại sao?” Đinh Lão Tiên mơ hồ hỏi.

“Bởi vì truy binh vẫn đang ở Trung Nguyên.” Vương Viễn nói: “Bây giờ chúng ta đi qua đó, tám phần lại bị vây công.”

“Sợ cái quái gì, chúng ta có cửa truyền tống có thể chạy bất cứ lúc nào!” Bôi Mạc Đình bảo.

“Ta đi tìm Quách Tĩnh đòi công pháp! Chứ không phải tới thành Tương Dương đứng đó rồi về... Bây giờ công lực của ta mất sạch rồi, khi đó ngươi cũng thấy mà.” Vương Viễn cạn lời.

Cùng nhau chơi trò chơi lâu như vậy rồi, nhưng phương pháp suy nghĩ vấn đề của Bôi Mạc Đình vẫn còn ấu trĩ như thế.

Lấy công pháp nhất định phải có giao dịch, từ trước đến nay NPC đều dong dài, nếu như trong lúc đó bị người vây công, cho dù có thể thể chạy cũng không thể lấy được công pháp về.

Chạy trốn và làm việc, có sự khác biệt về bản chất.

Cho nên hiện tại, nhất định phải đợi một khoảng thời gian, để toàn bộ người chơi định vị được tọa độ của Vương Viễn ở Tây Vực rồi đuổi giết tới đây, mọi người mới có thể về Trung Nguyên.

“Vừa rồi lão Ngưu dụ ra thiên lôi hung hãn như vậy, bọn họ vẫn còn đuổi theo sao?” Mario sờ cằm, bảo.

Một đường thiên lôi vừa rồi đó, cũng thật giống như hủy thiên diệt địa, người chơi trực tiếp thương vong có thể dùng đơn vị chục nghìn để tính, bình quân toàn bộ công pháp của người chơi đều rớt một tầng cảnh giới, tổn thất như vậy rõ ràng cũng khuyên lùi được không ít người đuổi giết.

“Chuyện này cũng nên để ý!” Điều Tử đáp: “Người chơi đã Độ Kiếp nhiều như vậy, ai lại không biết sau khi Độ Kiếp còn có một khoảng thời gian mất sạch công lực, hơn nữa lão Ngưu lại từng bị Mộ Dung thế gia vây công, bây giờ tin tức hắn mất sạch công lực, sợ là đã truyền khắp giang hồ rồi ấy chứ.”

Vương Viễn ở thời kỳ hưng thịnh mà còn có người bất chấp tất cả đuổi giết, vậy Vương Viễn khi mất sạch công lực còn không phải là rơi vào sự tồn tại như chó hay sao?

...

Dựa theo lời dặn dò của Điều Tử, mọi người ngồi nguyên tại chỗ chờ đợi.

Thẳng đến sau khi hệ thống quét mới tọa độ, giữa sườn núi Kỳ Liên sơn xuất hiện bóng dáng của người chơi, Điều Tử mới nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Đinh Lão Tiên thuận tay vung một đường trong hư không, vẽ ra một cửa truyền tống. Mấy người Vương Viễn bước qua cửa truyền tống đã tới cửa phủ thành chủ của thành Tương Dương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận