Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 543: Cáo trạng Vương Viễn

“Ha ha!”

Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết liếc mắt nhìn nhau, nở một nụ cười chứa đầy ẩn ý – hoàn thành kế hoạch!

Không thể không nói, thủ đoạn của Vương Viễn cao minh hơn tên thủ lĩnh thổ phỉ kia rất nhiều.

Hồng Hoa hội bỏ ra một trăm lượng vàng thuê Đạo Khả Đạo thi đấu giúp mình, trận đấu kết thúc thu về năm trăm lượng vàng, kiếm lời bốn trăm lượng vàng, vui vẻ!

Đạo Khả Đạo tìm được đội ngũ có đãi ngộ tốt hơn, vừa lòng!

Một Đám Ô Hợp thêm được một vị cao thủ, lợi ích thực tế!

Một mũi tên trúng ba con nhạn, ba bên cùng có lợi, người nào người nấy đều vui mừng.

Phi Vân Đạp Tuyết cũng đột nhiên phát hiện bản thân càng ngày càng tán thưởng tên hòa thượng này.

Có thể lấy được danh hiệu “Đệ nhất thiên hạ” hay không, quả thật Đạo Khả Đạo chưa từng nghĩ tới, dù sao mấy hoạt động như Hoa Sơn Luận Kiếm cao thủ nhiều như mây, cũng không ai dám bảo đảm bản thân sẽ vô địch thiên hạ, chẳng qua Đạo Khả Đạo lại tương đối hài lòng về số tiền thù lao một nghìn lượng vàng này.

Nói một cách hợp lý, thời hạn báo danh của Hoa Sơn Luận Kiếm là trước khi bắt đầu thi đấu.

Có điều đám Vương Viễn báo danh thi đấu đoàn thể, tiêu chuẩn của một đội là mười hai người. Hiện giờ chiến đội Một Đám Ô Hợp lại chỉ có mười người, cứ như vậy Đạo Khả Đạo gia nhập Một Đám Ô Hợp trở thành thành viên thứ mười một.

“Chuyện này là sao?”

Thấy Đạo Khả Đạo đột nhiên gia nhập chiến đội, những người khác trong Một Đám Ô Hợp đều là vẻ mặt không hiểu, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ thật sự không nghĩ tới Vương Viễn lại không hợp với lẽ thường, đi ra ngoài đi bộ một vòng, thế nhưng lại lừa được một người về đây.

“Tên này trước đây làm nghề buôn người à?” Đám Tống Dương đã từng được chứng kiến thủ đoạn giết người phóng hỏa của Vương Viễn, thấy hắn lừa được một người mang về đây, bọn họ cũng không hề cảm thấy kì lạ, chẳng qua Trường Tình Tử lại chấn động không thôi.

Vốn tưởng rằng bản thân ở lại Tinh Túc Hải mấy tháng, học một đống thủ đoạn ác độc, ắt hẳn đã có thể độc bộ võ lâm, không nghĩ tới sau khi đi tới Trung Nguyên, bấy giờ mới được chứng kiến kẻ ác thật sự... Chỉ có những thứ mà Trường Tình Tử không nghĩ tới, chứ không có thứ mà tên hòa thượng này không dám làm.

“Buôn người?” Bôi Mạc Đình đột nhiên nghĩ đến khoảng thời gian ở Đại Lý lúc trước, không nhịn được mà phỉ nhổ: “Hắn còn lừa bán một đứa trẻ con tên là Tả Sơn Sơn...”

“Thật hay giả vậy?” Điều Tử trịnh trọng móc ra một quyển sổ màu đen.

“Chắc không phải là giả đâu, tên hòa thượng này còn muốn thiêu rụi cả Đào Hoa Đảo nữa đó... Bắt hắn, phải bắt hắn, vì dân trừ hại!”

Nhìn thấy dáng vẻ muốn giải quyết việc chung này của Điều Tử, mấy kẻ hèn hạ của Một Đám Ô Hợp mồm năm miệng mười bắt đầu kể lể tội trạng của Vương Viễn. “Nhờ” những lời cử báo của mọi người, Vương Viễn đã trở thành một kẻ làm rất nhiều chuyện ác: tên hòa thượng đê tiện này giết người phóng hỏa, hãm hại, lừa gạt người khác, không gì là không giỏi.

Càng đáng giận hơn, thằng chó này còn nói mình có gần một nghìn điểm hiệp nghĩa, mười tầng Phật pháp, là đệ nhất Phật Môn hiệp thánh của Thiếu Lâm tự, chuyện này phải đi tìm ai để nói lí lẽ chứ!

“Hí...”

Vương Viễn nghe đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, người khác không nói, chính hắn cũng không biết bản thân lại “xuất sắc” đến vậy.

“...”

Đạo Khả Đạo xem đến mức nghẹn họng nhìn trân trối. Vốn tưởng rằng chiến đội có thể đánh Bách Hoa Liễu Loạn đến mức tan tác chim muông sẽ có kỷ luật cực kỳ nghiêm minh, không nghĩ tới đám người kia lại không hề hài hòa một chút nào, hận không thể đưa đồng đội mình vào chỗ chết... Càng không hề nghĩ tới, tên hòa thượng trước mặt này lại còn là một tên giang hồ bại hoại.

...

Người chơi chỉ thấy trên cơ bản chứ không hề thù dai.

Tuy rằng Đạo Khả Đạo đã từng đánh bại Điều Tử và Bôi Mạc Đình, chẳng qua hai người này cũng không phải là loại người nhỏ nhen, chẳng những thế bọn họ còn rất bội phục thực lực của Đạo Khả Đạo, rất nhanh tất cả đã hòa vào với nhau.

Chỉ có một mình Độc Cô Tiểu Linh là âm thầm bĩu môi ở trong góc.

“Sao vậy?” Vương Viễn thấy vẻ mặt này của Độc Cô Tiểu Linh, đi tới tò mò hỏi.

“Ta ghét y! Y phá huỷ Nhị Xuân của ta!” Độc Cô Tiểu Linh không hề che giấu nội tâm của mình.

“Không phải chỉ là một con rối thôi sao! Làm lại một con tốt hơn là được!” Vương Viễn cười nói.

“Ngươi thì biết cái gì! Nó chính là con rối đầu tiên của ta! Còn đặt theo tên của ngươi nữa đó!” Độc Cô Tiểu Linh nhìn hắn bằng nửa con mắt.

“Nếu không con rối tiếp theo ngươi đặt tên của ta cũng được?” Vương Viễn nói.

“Còn cần ngươi nói nữa hả!” Độc Cô Tiểu Linh trừng mắt nhìn Vương Viễn, tàn nhẫn giẫm lên chân hắn một cái.

“Ai nha!” Vương Viễn đau đến nhe răng trợn mắt, bấy giờ Độc Cô Tiểu Linh mới cảm thấy hài lòng.

“Trong trò chơi có cảm giác đau nữa hả?” Phi Vân Đạp Tuyết tò mò hỏi.

Không nói tới trong trò chơi không có cảm giác đau, cho dù có thì Vương Viễn da dày thịt béo thế kia, bị tiểu cô nương giẫm một cái cũng không đau đến mức như vậy chứ.

“Ngươi thì biết cái gì!” Vương Viễn nhìn hắn với vẻ khinh thường: “Cái này gọi là thái độ! Hiểu không?”

“Không hổ là Ngưu huynh, học được học được!” Phi Vân Đạp Tuyết gật đầu liên tục.

Ngày đầu tiên là thi đấu vòng loại, loại một nửa đội ngũ tham gia, ngày thứ hai là trận đấu thăng cấp cuối cùng.

Cần phải chọn ra hai chiến đội mạnh nhất trong số mấy chục chiến đội ở thành Lạc Dương để tham gia thi đấu cấp khu vực.

Tuy rằng thành Lạc Dương là một trong bốn chủ thành lớn nhất của Trung Nguyên, nhưng quả thật cũng không có nhiều nhân tài... Ngày thi đấu đầu tiên còn có thể gặp được cao thủ có cấp bậc như Đạo Khả Đạo, ngày thi đấu thứ hai thì lại nhạt nhẽo cực kỳ.

Có đám Vương Viễn trong đội, Một Đám Ô Hợp cũng không hề thua kém các chiến đội khác, về sau lại có thêm Đạo Khả Đạo gia nhập, thực lực càng tăng mạnh, một đường dễ như ăn cháo tiến thẳng vào trận chung kết vào bốn chọn hai, trở thành một trong hai con ngựa đen của Hoa Sơn Luận Kiếm lần này.

Con ngựa đen còn lại chính là chiến đội Tam Sát Thanh Niên của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận